“Cái này…” Cô y tá hướng ánh mắt thắc mắc về phía bác sĩ.
"Sức khỏe hiện tại của cô không thích hợp để nuôi con, đợi hồi phục..." Bác sĩ cân nhắc xong mới nói.
Cô hướng mắt về phía Chu Đình Nam cầu cứu, anh hiểu ý của cô liền nói với bác sĩ: “Bác sĩ, hãy để chúng tôi tự chăm sóc đứa trẻ, chúng tôi có rất nhiều người, chúng tôi sẽ chăm sóc đứa trẻ thật tốt.”
Lúc này mẹ chồng bên cạnh cô cũng nói: “ Đúng vậy bác sĩ, chúng tôi sẽ chăm sóc em bé thật tốt”.
Bác sĩ nhìn cả nhà cười nói: "Được, nhưng đừng để bệnh nhân quá mệt mỏi, thân thể cô ấy quá yếu."
“ Chúng tôi biết chúng ta sẽ, chúng ta sẽ chăm sóc con bé cẩn thận mà”
Nước mắt giàn giụa cô dựa vào chồng, ôm con vừa cười vừa khóc, Chu Đình Nam cũng ôm chặt lấy cô và con trai.
Mọi người trong phòng thở phào nhẹ nhõm. Cánh cửa mở ra và bố mẹ cô bước vào từ bên ngoài. Mẹ cô vội chạy đến bên cô nước mắt lưng tròng nắm lấy tay cô: “ Vy, con làm mẹ con sợ chết khiếp, con tỉnh rồi, nếu con xảy ra chuyện gì thì mẹ chết mất.”
“Con vừa mới tỉnh, bà nói lung tung cái gì đấy.” Bố cô cau mày nhìn bà, giọng nghiêm nghị.
Cô đưa tay lên, lau nước mắt cho mẹ, nức nở nói: “Mẹ ơi, con không sao mà mẹ, nhìn con của mẹ mà xem, mẹ có thấy xinh không này”.
“ Ừm...xinh...Vy hu hu…” Mẹ ôm lấy cô rồi bật khóc.
Mẹ chồng đi tới, vỗ về mẹ cô: "May mắn Thanh Vy hiện tại không sao rồi, đừng quá đau lòng, chú ý thân thể của mình, nếu không con bé sẽ càng thêm lo lắng."
Cô ngạc nhiên nhìn mẹ, lo lắng hỏi: "Mẹ, mẹ sao vậy? Mẹ có khó chịu không?"
“Con làm mẹ con sợ đến ngất đi, truyền dịch suốt hai ngày nay.” Mẹ chồng giải thích.
"Mẹ..." Đỗ Thanh Vy lại đau lòng đến phát khóc, mẹ cô thấy vậy vội vàng nói: "Mẹ không sao, chỉ cần con không sao, mẹ sẽ không sao."
“Được rồi để con nghỉ ngơi đi, bà cũng trở về nghỉ ngơi đi.” Bố cô nói ngắn gọn.
“Tôi muốn ở lại đây với con bé.” Bà nắm lấy tay cô, bướng bỉnh nói.
“Bà…” Bố cô muốn nói gì đó, nhưng mẹ đã quay đầu lại và nhìn ông chằm chằm một cách hung dữ: “Đỗ Chiều, Thanh Vy may là không sao, nếu con bé xảy ra chuyện gì thì đó sẽ là ngày chết của tôi, ông nhớ lấy ”
Đỗ Thanh Vy không ngờ rằng người mẹ luôn nhát gan của mình lại dám ăn nói với bố như vậy lại còn trước mặt mọi người trong phòng, cô trố mắt ngạc nhiên.
Mẹ chồng lập tức nói: “ May mắn Thanh Vy không sao, không sao rồi. Chúng ta sẽ không rời đi, chúng ta đều ở cùng Thanh Vy còn có cháu trai nhỏ của chúng ta, đáng tiếc, nhìn đứa nhỏ này, trông thật đáng yêu."
Người cha nghiêm khắc của cô không nói gì, nhưng ông nhìn mẹ thật sâu, trong mắt ông hiện lên một chút bất lực.
Chu Đình Nam tự trách mình nói: "Bố, mẹ, tất cả là lỗi của con. Con đã không chăm sóc tốt cho Thanh Vy. Muốn trách thì phải trách con."
Bố chồng tiến đến vỗ vai bố cô, bố cô thở dài nặng nề bước sang một bên.
Mẹ chồng bế đứa trẻ khỏi tay cô, Chu Đình Nam lại đỡ cô nằm xuống. Cô nắm lấy tay mẹ, nở một nụ cười : “Mẹ, con không sao đâu, mẹ yên tâm.”
Bà gật đầu, nước mắt lưng tròng nhất quyết không chịu buông tay cô ra, chỉ ngồi bên cạnh cô nhìn cô không chớp mắt như thể bà sợ chớp mắt một cái cô sẽ lại biến mất.
Chu Đình Nam đột nhiên nói: “ Con sẽ để Đức Kiên tìm một phòng lớn hơn để mẹ ở với Thanh Vy được không ?”
Đỗ Thanh Vy nhìn anh với ánh mắt cảm kích.
Ngay sau đó, Đức Kiên quay lại và chuyển cô đến khu VIP, đây là khu dành cho gia đình có dãy phòng, mẹ con cô ở chung một phòng, mỗi khu có một giường đôi cực lớn có tủ lạnh, TV thậm chí còn có một cái bếp nhỏ.
Chu Đình Nam ôm cô nhẹ nhàng đặt cô lên giường: “Vết mổ có đau không?” Anh nhẹ giọng hỏi.
“Ừ.” Cô khẽ cau mày, cắn môi dưới.
Anh đau khổ nhìn vào vết mổ của cô không biết làm thế nào để giảm đau cho tôi. “Anh sẽ hỏi bác sĩ sau xem có cách nào giảm đau không,”
“ Em không sao, chỉ cần giúp em chăm sóc đứa trẻ là được.” Trái tim của cô hướng về đứa trẻ, vì con cô có thể chịu được đau đớn.
Y tá đến truyền dịch cho cả cô và mẹ cô sau khi truyền dịch xong bố dẫn mẹ đi ra ngoài, trong phòng bây giờ chỉ có im lặng.
" Anh có thể cho em biết người phụ nữ đó là ai không?"
Chu Đình Nam sửng sốt trong chốc lát, trên mặt lập tức hiện lên vẻ không tự nhiên. “ Bà xã…” Anh mấp máy miệng, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Cô quay đầu nhìn đứa con đang ngủ say bên cạnh, thầm thở dài: “Chồng à, em chỉ muốn biết, bây giờ anh có còn quan hệ gì với cô ấy không?”
"Không, mấy năm nay anh không liên lạc với cô ta, cô ta vừa mới từ nước ngoài trở về." Anh vội vàng biện hộ.
"Từ nước ngoài trở về?" Đỗ Thanh Vy hỏi
“Ừ.” Anh cúi đầu thấp giọng nói.
“Cô ấy tên gì?” Trong lòng cô có một linh cảm chẳng lành.
"..." Anh gục đầu im lặng.
“Anh không thể nói với em sao?” Giọng cô nhẹ nhàng.
“Anh thật sự không còn liên quan gì đến cô ta cả.” Anh ngước nhìn cô nghiêm túc nói.
“Em chỉ muốn biết tên cô ấy.” Cô nhìn vào mắt anh không chút nao núng. "Một người phụ nữ đã khiến em suýt mất mạng và đứa con của mình vì vậy nên em muốn biết tên của cô ấy. Có gì sai sao?"
“Lần này chỉ là một tai nạn thôi.” Anh buồn bã nói.
"Tai nạn? Nếu cô ta không đột ngột xuất hiện trước mặt chúng ta, liệu anh có bỏ rơi người vợ đang mang thai sắp đẻ của mình không? Nếu cô ta không tìm anh nũng nịu thì liệu anh có để người vợ đang mang thai của mình đứng một mình dưới chân cầu thang đông đúc không? " Giọng cô sắc bén nói.
" Thanh Vy, anh thật sự không biết mình có thể gặp được cô ta, anh cũng không có quan hệ gì với cô ta, đều là lỗi của anh không chăm sóc tốt cho em. Vợ à, em đừng truy hỏi nữa có được không?”
Giọng điệu của anh mang theo sự cầu xin, khiến Đỗ Thanh Vy càng cảm thấy không vui.