Vào một ngày trời xanh mát mẻ, Tạ Khang nói sẽ đi hái trái cây cho Tạ Nghiêm và An Niên ăn, bây giờ Tạ Khang đã lớn và hiểu chuyện nên An Niên đồng ý để cậu bé đi. Nhưng anh đã dặn dò cậu bé rất nhiều lần hãy cẩn thận và sẽ quay trở về sớm. Cậu bé gật đầu chắc nịch sau đó vui vẻ lên đường.
Chiều đến mà Tạ Khang vẫn chưa trở về, An Niên mang trong mình một tâm trạng lo lắng, phải chăng cậu bé đã gặp sự cố gì đó?
"Dương à, tại sao đến bây giờ mà tiểu Khang vẫn chưa trở về vậy?" Tạ Nghiêm lo lắng khôn nguôi, Tạ Khang là cháu đích tôn của ông, ông thật sự sợ cậu bé sẽ xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn, nếu vậy chắc ông sẽ không sống nổi.
"Ba đừng quá lo lắng, con sẽ tìm Tạ Khang về đây." An Niên nói xong liền chạy ra khỏi nhà, anh nhanh chóng xác định hướng đi sau đó lên đường tìm Tạ Khang.
Anh tìm cậu bé rất lâu nhưng không hề gặp, trời cũng dần tối, nếu muốn đi tìm thì cũng là một điều khó. Về vấn đề này chỉ có hai trường hợp, một là Tạ Khang đã quay về nhà, hai là cậu bé đã gặp tai nạn.
Suy nghĩ một lúc An Niên quyết định trở về, khuôn mặt anh lúc bấy giờ càng trở nên lạnh lẽo. Anh rất lo lắng cho Tạ Khang nhưng trong lòng cứ nghĩ rằng cậu bé đã trở về. Nếu không trở về thì mọi chuyện sẽ khó lường.
An Niên chạy nhanh chóng về nhà, đứng phía xa xa anh đã bắt gặp bóng dáng quen thuộc. Thật may quá, Tạ Khang đã trở về!
Nhưng đi cạnh cậu bé còn có một người đàn ông khác ăn vận lịch sự. Vì đang tức tối chuyện Tạ Khang nên An Niên đã thẳng thừng quát cậu bé một tiếng : "A Khang, không có sự cho phép của ba sao con lại đi lung tung chứ?"
Tạ Khang cúi đầu nhận lỗi với An Niên : "Ba, con xin lỗi ba, đã khiến ba lo lắng cho con rồi."
An Niên biết Tạ Khang là một người con hiếu thảo, anh cũng không muốn chấp cứ cậu bé làm gì, thôi thì lần này sẽ bỏ qua và nhất định sẽ không có lần sau.
Lúc này An Niên mới chuyển ánh nhìn sang người đàn ông đứng cạnh Tạ Khang, người đàn ông này chính là Từ Dĩ Trạch. Anh lịch sự lên tiếng : "Chào anh, rất cảm ơn anh đã đưa tiểu Khang về nhà."
Mặc dù Tạ Khang không nói nhưng xem tình hình trước mắt thì chính là Từ Dĩ Trạch đã tốt bụng đưa Tạ Khang về, anh rất biết ơn hắn. Đối với ân nhân anh phải càng tự tế hơn.
An Niên hơi không thích nghi được tình cảnh trước mắt. Từ Dĩ Trạch không những không đáp lời chào lại anh mà cơ thể bỗng trở nên như người mất hồn, đôi mắt hắn đờ đẫn không có tiêu cự, chăn hắn dường như đã chôn tại chỗ.
Tiếp theo đó, đôi mắt Từ Dĩ Trạch trở nên đỏ hoe, không lâu sau đó những giọt nước trong suốt thi ra rơi khỏi hốc mắt của hắn, từng giọt từng giọt một.
"Này anh..."
"An Niên! Cậu vẫn còn sống!"
An Niên vẫn chưa kịp nói gì thì Từ Dĩ Trạch đã quát lên một tiếng thật lớn khiến anh phải giật mình. Hắn chạy đến ôm chầm lấy anh, vì vui mừng mà không nói nên lời.
An Niên nhíu mày, Từ Dĩ Trạch vừa gọi tên anh là gì, An Niên ư?
An Niên, cái tên này đối với anh rất quen thuộc, vô cùng quen thuộc nhưng tại sao anh lại không nhớ ra chứ?
An Niên, anh là An Niên sao. Là Từ Dĩ Trạch đã nhận nhầm người ư?
"Cậu vẫn còn sống, cậu không biết mình đã vui mừng thế nào đâu!" Từ Dĩ Trạch sung sướng gào lên, cả cơ thể như được nạp thêm năng lượng.
Người trước mắt hắn là An Niên, An Niên vẫn còn sống, thật quá tốt rồi. Vậy hắn có thể chắc chắn năm xưa đã xảy ra chuyện gì đó chứ không thể có người giống y như đúc An Niên. Bây giờ hắn đã gặp được An Niên, anh vẫn chưa chết, thật sự chưa chết.
"An Niên ư? Còn nữa, anh là ai?" An Niên không hiểu gì cả, đầu cũng bắt đầu đau nhức khi nhớ đến chuyện cũ. Những mảnh vụn của ký ức như ùa lấy anh trong chốc lát, đầu anh bỗng nhiên đau quá.
"Mình là Từ Dĩ Trạch, cậu không nhớ mình sao? An Niên, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với cậu?"
Từ Dĩ Trạch nhận thấy sự khác thường trên khuôn mặt của An Niên, hình như anh không hề nhận ra hắn là ai và hoàn toàn xem hắn là người lạ. Chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Hay có lẽ An Niên bị mất trí nhớ mới không nhớ ra hắn và không quay trở về, chỉ có một lý do duy nhất này mới có thể giữ chân anh ở một nơi lạ lẫm thế này. Là như vậy thật sao?
Từ Dĩ Trạch có thể khẳng định người đàn ông trước mắt hắn chính là An Niên, tiếng nói ấy, hình dáng ấy hắn không thể nhầm lẫn được! Hắn chắc chắn An Niên vẫn còn sống.
"Từ Dĩ Trạch?" An Niên cố gắng nhớ ra nhưng đầu lại càng đau, cái tên Từ Dĩ Trạch rất quen, trong tìm thức có lẽ anh đã nghe rất nhiều lần nhưng tại sao bây giờ lại không nhớ ra chứ?
Còn nữa, anh tên Tạ Dương vậy thì vì sao Từ Dĩ Trạch lại gọi anh là An Niên? Anh cũng muốn hỏi rằng rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?
"Cậu bị mất trí nhớ?" Từ Dĩ Trạch đưa ra nguy vấn. Mọi chuyện ngày càng được sáng tỏ, hắn dường như đã nhìn thấu được rất nhiều điều rồi.
"Đúng là tôi đã bị mất trí nhớ nhưng tôi là Tạ Dương!" Không phải An Niên như lời hắn nói!