Ngón trỏ dừng ở ống tay áo lót của tầng thứ ba, hắn hết sức khó hiểu, ai lại giữa trời nóng bức, dưới tầng tầng quần áo lại mặc một bộ đồ lót cotton tay dài của mùa thu như vậy.
Nhưng, không thể để cho cô cứ mặc quần ướt sũng như vậy được.
Thẩm Tư Cương tăng nhanh động tác, lột ra áo ướt của cô, tầm mắt rơi vào kiểu bra cũ kỹ bảo thủ kia, cuối cùng không do dự chút nào cởi ra tầng bảo vệ cuối cùng, trong nháy mắt, một đôi đồi núi nhảy ra, hô hấp người đàn ông lộn xộn mất ba giây.
Rất nhanh, hắn xoay người lấy áo sơ mi trắng của mình từ trong tủ quần áo mặc lên cho cô.
Tất cả động tác làm liền một mạch, không có một tia do dự, hiển nhiên, sự vội vội vàng vàng trong lúc thay quần áo kia, cũng khiến cho hắn bỏ qua vết thương ẩn nấp ngang hông kia.
Thẩm Tư Cương mặc áo sơ mi vào trên người cô, mới vừa đưa tay chuẩn bị cởi quần, người trên giường bỗng nhiên hai chân loạn đạp, giống như hoảng sợ tột độ.
Vù!
Thẩm Tư Cương ngẩng đầu quét về phía người trên giường, người nọ vẫn nhắm hai mắt, chẳng qua là trên khuôn mặt tái nhợt giơ phút này lộ ra nét sợ hãi kinh hoàng, như bị gì đó kích thích.
Hắn bắt lấy tay, người nọ cũng liền an ổn, Thẩm Tư Cương không xác định lấy tay đặt trên lưng quần của cô, quả nhiên! Trên mặt hai mắt nhắm chặt lại hiện lên nét kinh hoàng.
Bất ngờ không kịp đề phòng, đạp phải cằm, cánh tay dài duỗi một cái, cầm chặt mắt cá chân của cô, lúc này mới dừng lại.
Người đàn ông nắm chặt mắt cá nhân cô, hai tròng mắt đen nhánh nhìn chăm chú dung nhan đang ngủ, lộ ra suy nghĩ sâu xa… Cô làm sao sẽ nhạy cảm với động tác này, thậm chí kinh hoàng sợ hãi?
Đang Thẩm tư, người trên giường lại lâm vào ác mộng, bắt đầu nói mê sảng:
“A Lộc, A Lộc, mang tôi đi, mang tôi đi với…”
Đôi bàn tay Thẩm Tư Cương thiếu chút nữa bóp vỡ mắt cá chân cô, tròng mắt đen hiện ra sự lạnh lùng… Gọi A Lục A Lục, Lục Sâm tốt như vậy?
Hắn gắt gao nhìn chăm chú vào người trên giường… Giản Đường, cô chết tâm đi, muốn Lục Sâm mang cô đi? Muốn cùng Lục Sâm bỏ trốn?
Nằm mơ!
“A Lộc…”
Người phụ nữ kia vẫn còn mê sảng.
Giờ phút này thần sắc trên mặt Thẩm Tư Cương càng ngày càng lạnh, dần dần xuống dưới âm độ, mắt của hắn gắt gao nhìn chằm chằm, là người phụ nữ trên giường rơi lệ.
Cô rơi lệ!
Bất luận là Giản Đường ba năm trước hay Giản Đường ba năm sau, trong trí nhớ Thẩm Tư Cương, chưa từng thấy qua cô vì ai mà chảy nước mắt!
Vì Lục Sâm!
Chẳng hiểu tại sao, khi ba chữ này hiện lên trong đầu, hắn có một loại xúc động muốn huỷ diệt Lục Sâm, rồi tự tay bóp chết người phụ nữ này!
Hắn gắt gao nhìn chằm chằm hàng nước mắt ở khoé mắt cô, tận mắt thấy hàng nước mắt từ khuôn mặt chảy xuống gôi, hoá thành một điểm ướt át… Chướng mắt!
Chướng mắt!
Cái gì cũng chướng mắt!
Gối chướng mắt!
Ga trải giường chướng mắt!
Nước mắt của cô càng chướng mắt!