Nhưng cô… Vẫn như cũ chỉ là Giản Đường chỉ còn lại cái xác, vẫn hèn mọn như lúc ban đầu!
“Dựa vào cái gì?” Hắn cười, chỉ là nụ cười không chạm đến đáy mắt, dựa vào cái mạng đánh cược kia, lại hắn cứu lại!… Đáy lòng Thẩm Tư Cương bốc lửa, nhưng hàn băng trong mắt đông lại: “Bằng ba chữ Thẩm Tư Cương!”
“Đó chính là tiền của tôi, đó chính là tiền tôi vốn nên có được.” Hốc mắt cô đỏ lên, vội vàng cúi đầu, Giản Đường, đừng khóc, không có gì để có thể khóc. Khó khăn gì đều đã trải qua hết rồi, bất quá chỉ là bị trêu đùa một trận, thì sao chứ.
Giản Đường, ai kêu cô mệnh khổ không đáng tiền, tiện đến mức có thể tuỳ ý lấy ra làm tiền đặt cược, thời điểm cô quyết định đi đánh cược mạng, mạng của cô liền không phải là mạng của cô nữa, nó chẳng qua chỉ là một đồ vật để trao đổi trong trận giao dịch này, đã là đổi chác, thì sẽ có lúc thất bại… Giản Đường, không có gì để khó chịu, A Lộc qua đời, liền không có gì đáng để cô chảy nước mắt, dù là Thẩm Tư Cương cũng không được!
“Tiền của cô? Cô nên được? Nếu như trên đời này đồ ‘nên được’ đều sẽ có được, nếu vậy thì đã không có câu công dã tràng, mà cô, có phải hay không cũng nên được ‘đi xuống địa ngục’?”
Giản Đường cúi thấp đầu, trợn to cặp mắt, gắt gao nhìn chằm chằm mũi chân mình… Đúng, tôi nên xuống địa ngục, nhưng không liên quan đến Hạ Viên Miên!
“Cô hỏi tôi dựa vào cái gì, tôi nói cô biết, nơi này là Đông Hoàng, lời tôi nói đều tính.” Thanh âm u lãnh của người đàn ông chui vào trong lỗ tai Giản Đường: “Còn nguyên nhân, tôi nói cô nghe, mạng của cô, không đáng giá 200 vạn.”
Phập… Một nhát kiến vô hình hung hăng xuyên qua tim!
Theo bản năng Giản Đường nâng tay lên che ngực… Cô có bao nhiêu muốn gắt gao bấm lên ngực, bấm lên cho thật đau, nhưng tay của cô đưa đến giữa không trung lại mềm nhũn rũ xuống bên chân, cô vẫn rất có lý trí mở miệng: “Thẩm tổng nói phải, mạng của tôi không đáng tiền.”
Nói mạng của cô không đáng tiền là hắn, nói cô nên xuống địa ngục cũng là hắn, nhưng khi chính miệng cô thừa nhận — Mạng của tôi không đáng tiền, Thẩm Tư Cương không khỏi dâng lên một trận phiền não không chịu nổi.
Bực bội dâng lên từng chút một, Thẩm Tư Cương thô bạo quát một tiếng “Đi với tôi!” rồi xoay người rời đi.
Giản Đường Thẩm mặc bước theo.
Tốc độ đi của Thẩm Tư Cương không chậm, Giản Đường gắt gao cắn chặt răng, dùng hết sức đi theo bóng người trước mặt.
Chân đã đau như xương nứt ra, eo trái trống rỗng chỉ còn lại cảm giác đau, trừ đau không còn cảm thấy gì.
Trên trán cô thấm ra mồ hôi lạnh, một người trời nóng bức cũng không có chút mồ hôi như cô, vậy mà lại đau đến thấm ra tầng tầng mồ hôi lạnh.
Chẳng qua trên người từ đầu đến chân đều bị ướt, cho dù mồ hôi lạnh đầm đìa, cũng không nhìn ra được là mồ hôi hay là nước.
Thẩm Tư Cương đi trước một bước, bước vào thang máy, vừa nhấc mắt, người phụ nữ kia còn cách hắn 3 4m, mi tâm không khỏi vặn một cái, lạnh giọng quát lên:
“Chậm chết đi được.”
Thanh âm ồm ồm của Giản Đường nói: “Sắp đến đây.” Cắn răng một cái, đã sớm bất chấp cái chân đau, tăng nhanh tốc độ đuổi theo.
Vừa vào thang máy, thở hồng hộc nói: “Thẩm tổng, xin lỗi, cũng không tính chậm trễ…” Vừa dứt lời, hai mắt trợn trắng, thẳng tắp ngã xuống đất.
Hô hấp Thẩm Tư Cương hơi chậm lại, tay nhanh hơn não sớm đưa tay ra, cánh tay ôm chặt: “Giản Đường! Đừng giả bộ chết!” Vừa cúi đầu, mắt phượng hẹp dài bất ngờ trợn to, lúc này mới phát hiện cánh môi cô hiện lên vẻ tro tàn, giờ khắc này trong lòng không tư chủ đau nhói, vội vàng ôm lấy người:
“Giản Đường, tỉnh lại! Tỉnh lại!”
Lại cầm điện thoại, “Bạch Dục Hành đâu! Bạch Dục Hành đã tới chưa! Nói hắn nhanh lên tầng 28! Nhanh!”
Thang máy đinh một tiếng, cửa mở ra, Thẩm Tư Cương ôm lấy eo Giản Đường chạy vội ra ngoài, một đường như bay vào phòng ngủ, đem người đặt trên giường lớn, đưa tay cởi xuống quần áo ướt sũng của cô.
Ngón tay thon dài từng chút từng chút cởi ra áo quần cô, tầng thứ nhất, áo khoác; tầng thứ hai, áo sơ mi; tầng thứ ba… Trán nheo lại, người phụ nữ này, trời nóng bức mà mặc nhiều như vậy?