Vào đến trong sảnh lớn.
Người làm trong nhà thì bất ngờ, họ lại bắt đầu bàn tán rôm rả về chuyện gì đã xảy ra với hai người họ. Có người tách thì có người chê, có người thì lại cảm thấy đồng cảm với Vân Tưởng Tưởng.
- Anh... anh buông tay em ra...
Vân Tưởng Tưởng không chịu được cô cất tiếng nói, giọng nói có vẻ run run.
- Bây giờ mới biết mở miệng sao, ha. Tôi thật sự xem nhẹ cô quá mà.
Cố Minh Thành nhìn cô một cách đầy khinh bỉ sau đó hất tay cô thật mạnh làm cô ngã nhào xuống đất.
Nơi mà cánh tay to lớn kia của Cố Minh thành nắm trên tay cô đỡ trở nên tím tái, nhìn thật đáng sợ. Vân Tưởng Tưởng nhìn mà không dám chạm vào, cô suýt xoa nhìn vết thương trên tay.
* Cốc.
Vân Tưởng Tưởng sơ ý không phòng bị gì, cô bị Cố Minh Thành ném ngay cái chén nước vào đầu rồi kêu ra tiếng. Có lẽ là vừa xuất viện nên sức phản kháng của cô dường như không có, cô chỉ biết bất lực ngồi bệt xuống đất.
- Khá khen cho cô đấy. đúng là con đàn bà đầy thủ đoạn mà. Lúc đầu là cô dùng thủ đoạn vào đây, sau lại đi cặp kè với tên họ Vương kia, đúng là mặt dày mà.
Cố Minh Thành liếc mắt nhìn cô đầy khinh thường và đầy sự ghê tởm.
- Không...không phải như vậy. Em chỉ là...
Giọng nói của Vân Tưởng Tưởng run lên bần bật, có vẻ như cô đang rất sợ hãi.
- Miệng thì nói không phải nhưng cô vừa đi với một thằng khác đấy thôi. Thật là ghê tởm mà.Chuyện hôm nay là do cô tự chuốc lấy, nếu cô ký vào giấy ly hôn thì có phải nhanh hơn không.
Cố Minh Thành tiến đến nâng cằm cô lên rồi lại hát sang một bên sau đó lấy một chiếc khăn lau tay mình.
Nếu không phải hôm nay cô vừa mới ra viện anh không muốn động vào cô chứ nếu không thì hôm nay cô đừng mong còn chân mà lết đi.
- Cô nhanh chóng cút về phòng cho tôi. Còn mấy người giúp việc kia lau sạch sẽ chỗ cô ta ngồi vào, đừng để lại vết bẩn của cô ta ở trên sàn của tôi.
Cố Minh Thành lạnh lùng nói rồi rời đi lên phòng.
- Xê ra đi cho người ta quét dọn, đúng là cái đồ thất sủng mà.
Một cô hầu nữ khá ưa nhìn lấy chổi đẩy đẩy vào chân Vân Tưởng Tưởng.
- Cô đừng làm vậy, không sợ cô ta trả thù lại sao.
Một cô hầu khác chen vào nói.
- Sợ gì chứ, cái loại thất sủng này còn lâu mới ngoi lên được. Có khi tôi còn thay thế cô ta làm thiếu phu nhân ấy chứ.
Cô nữ hầu kia vênh váo nói lớn.
Vân Tưởng Tưởng nghe thấy thế thì liền tức giận đến mức sát khí tỏa ra. Cô nhắm mắt lại cố lấy lại bình tĩnh để mình không làm gì quá đáng.
Đúng lúc này quản gia đi vào nhìn thấy cảnh tượng này thì chạy đến đỡ Vân Tưởng Tưởng đứng dậy.
- Thiếu phu nhân, cô có sao không?
Mạc quản gia lo lắng hỏi.
- Cháu không sao, ông làm việc đi, cháu đi lên phòng.
Vân Tưởng tưởng lạnh lùng đáp lại rồi đi thẳng lên lầu.
- Cô có biết mình vừa nói gì không hả? Muốn bị đuổi việc đúng không?
Mạc quản gia nhìn nữ hầu kia mà tức giận. Nếu không phải muốn đuổi việc ai thì phải hỏi ý kiến của Cố Minh Thành thì ông đã đuổi việc mấy người lắm chuyện này từ lâu rồi. Ông thở dài ngao ngán nhìn hai căn phòng đối lập trên tầng mà lắc đầu.
Vân Tưởng tưởng đi qua phòng Cố Minh Thành cô đứng nhìn một chút rồi mới đi về phòng của mình. Vừa vào phòng cô đã đóng sập tủ lại rồi vội vàng lấy thuốc trong ngăn tủ gỗ mà uống lấy uống để.