*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cơ thể của Giản Đồng cứng ngắc, qua một lớp áo cô cảm nhận được nhiệt độ trên cơ thể của người này.
Cô không dám động đậy, cô sợ.
Thậm chí, giây phút này cô khó mà chấp nhận được loại chuyện này.
Người ta nói thời gian sẽ làm mọi thứ mờ nhạt đi, nhưng mà rất nhiêu chuyện, thời gian lại trở thành một nỗi đau cay đắng.
Bàn tay đặt trên vai nóng đến kinh người.
Không chỉ lòng bàn ta mà ngực của anh, mọi bộ phận trên người anh đều nóng kinh người.
Lúc đầu hơi thở của anh phả vào bên tai cô, về sau, lại dịch chuyển xuống dưới cổ.
Người con gái căng thẳng cắn chặt răng, không biết là đang nhẫn nhịn hay là thế nào.
Một bàn tay nóng như lửa luôn vào trong quần áo của cô.
Trong mắt của cô toàn là tức giận, nhưng mà cô vẫn cắn răng chịu đựng.
Anh siết chặt bàn tay lại, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay.
Cô cố gắng phớt lờ đi, nhưng mà bàn tay đó như một chiếc bóng di chuyển trên eo của cô.
Cô tự nói với bản thân mình, cố gắng nhẫn nại một chút, lại thêm một chút nữa.
Nhưng một giây sau! Cô kinh hoàng và mở to mất rai Dưới đáy mắt, cuối cùng cũng có một cảm xúc khác ngoài tức giận và nhẫn nại, đó chính là Sợ hãi.
“Trầm Tu Cẩn! Anh điên rồi sao?”
Giây phút này, giọng nói của cô sắc bén.
Cô cho rằng bản thân mình rất dũng cảm, cô cho rằng mình có thể chịu đựng được, nhưng không, cô đã đánh giá cao bản thân rồi! Bàn tay đặt ở sau eo siết chặt lấy cô: “Đừng động vào đó!”
Cô hét lên với anh, cổ họng đã bị hỏng khi hét lên vào tai người khác rất khó nghe.
Nếu là bình thường cô sẽ không bao giờ hét lên mà chỉ hạ thấp giọng xuõng che giấu giọng nói khó nghe của bản thân, cũng là để thể hiện ra bản thân và những người khác giống nhau.
Nhưng hôm nay, cô không quan tâm được những điều đó nữa.
“Đừng động, đừng động, Trầm Tu Cẩn, anh đừng động vào đó”
Cô giãy giụa kịch liệt, muốn thoát khỏi anh nhưng tay của người đàn ông như chiếc kìm sắt siết chặt lấy cô, không hề có ý định buông ra.
“Đừng động vào đó, Trầm Tu Cẩn...”
Cuối cùng trong mắt của người con gái, nước mắt cũng trào ra, giọng nói khàn khàn: “Chỗ nào cũng được, nhưng chỗ đó không được...
Trầm Tu Cẩn, cầu xin anh, đừng động vào chỗ đó...”
Tay của người đàn ông siết chặt lấy eo của người con gái, bàn tay của anh cảm nhận rõ ràng sự giãy giụa của cô, sự run rẩy của cơ thể cô, nó như một con dao đâm thẳng vào trái tim anh.
Đau! Đau vô cùng! Đau hơn bao giờ hết! Đây là vết thương của cô, nhưng lại là nỗi đau đớn của anh.