*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhà họ Giản.
Giản Chấn Đông chỉ vào mặt bà chủ Giản, tức giận nói: “Con gái mà bà dạy dỗ, thật là một đứa con gái có giáo dục mà!”
Ông ta rất phẫn nộ.
Ông ta không muốn tự tay tặng Giản Thị cho người khác, nhưng mà nếu như không đồng ý yêu cầu của Giản Đồng, thì Giản Thị sẽ không còn gì nữa, ông ta sẽ mất tất cả.
Trong lòng ông ta hiểu rõ.
Nếu như còn Giản Thị, thì ông ta vẫn còn nhà, còn xe, còn người giúp việc, còn tiền.
Nếu như không còn Giản Thị, ông ta sẽ không còn cái gì nữa.
Cho dù có không tình nguyện, thì Lục Chấn Đông cũng phải cắn răng nghiến lợi đem một nửa cổ phần của Giản Thị dâng cho Giản Đồng.
Nhưng mà sự tức giận trong lòng ông ta vẫn không cách nào biến mất.
Do đó bà chủ Giản trở thành nơi để ông ta trút giận.
Nhưng mà Lục Chấn Đông quên mất một chuyện, trong mắt bà chủ Giản thì Giản Chấn Đông đã trở thành một tên đàn ông khốn nạn phản bội vợ con.
“Giản Chấn Đông, ông có tư cách gì mà đòi trách móc tôi? Giản Đồng là do tôi dạy dỗ sao? Là do bố của ông! Ông muốn trách thì đi mà tìm người bố đã mất của ông mà trách!”
Bà chủ Giản cũng không cũng chịu thua kém, bà ta bị như ngày hôm nay đều là do Giản Chấn Đông.
“Ha ha ha”
Đột nhiên bà Giản cười to: “Giản Chấn Đông ơi là Giản Chấn Đông à, ông đang lo lắng không có tiên thì sẽ không gặp được đứa con hoang kia đúng không?”
Bà ta cảm thấy đau khổ không nói nên lời, trong mắt toàn là lửa giận: “Mạch Bạch bị bệnh, ông cũng không quan tâm.
Trong lòng của ông chỉ quan tâm tới con hồ ly tỉnh kia, còn có đứa con tạp chủng mà con hồ ly tinh đó sinh ra.
Sao nào? Nếu như Mạch Bạch không còn nữa, có phải ông định đưa toàn bộ nhà họ Giản này cho tạp chủng có nguồn gốc lai lịch không rõ kia, đúng không?”
“Bốp!" Một âm thanh chói tai vang lên, Giản Chấn Đông đánh lên mặt của bà chủ Giản khiển bà ta ngã nhoài lên trên mặt đất: “Ông đánh tôi?”
Đôi mắt của Giản Chấn Đông tức giận, lạnh lùng nhìn người phụ nữ đang ở trên mặt đất: “Bà chửi ai là tạp chủng? Mồm miệng không sạch sẽ bị ăn đánh là đáng đời.”
Bà chủ Giản cười to một tiếng, sau đó đứng dậy, bổ nhào vê hướng Giản Chấn Đông: “Giản Chấn Đông, ông không phải là con người! Tôi sinh con sinh cái cho ông, chăm lo việc trong việc ngoài của gia đình, giúp ông xã giao, giúp ông xử lý việc nhà.
Nhưng Giản Chấn Đông, ông lại dám ở sau lưng tôi nuôi hồ ly tỉnh, còn đẻ ra một đứa con riêng! Tôi chửi đứa con riêng đó là tạp chủng thì làm sao? Tôi không chỉ chửi nó là tạp chủng, tôi còn chửi là súc sinh đó!”
Đầu tóc của chủ Giản rối tung lên, tay bà đấnh túi bụi vê phía Giản Chấn Đông.
Nhìn thấy Giản Chấn Đông lại giơ tay định đánh mình, bà ta vội nói: “Ông đánh đi! Có bản lĩnh thì đánh tôi đi! Bây giờ Giản Thị đang nằm trong tay con gái tôi đấy! Ông đánh đi!”