*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trầm Tu Cẩn hét lên một tiếng: “Trâm Nhất”
.
Trâm Nhất lập tức lấy ra một sấp tiên, chắc khoảng năm nghìn tệ: “Chào anh, đây là ông chủ chúng tôi cảm ơn anh.
Ra đường vội vàng nên không mang nhiều tiền mặt, mong anh thông cảm.
Nói rồi không để ý đến người tài xế đã ngẩn ngơ, cầm sấp tiền nhét vào tay người lái xe, rồi Trầm Nhất lập tức đuổi theo Trầm Tu Cẩn lên xe.
“Gọi điện hỏi chuyến bay đến Hạ Môn thời gian này có phải chỉ có một chuyển hay không, chuyển bay gần nhất đã cất cánh hay chưa? “Vâng”
.
Một lúc sau Trâm Nhất trả lời: “Cậu chủ, vừa cất cánh rồi, làm thế nào bây giờ?”
“Tôi nhớ chủ tịch Trương ở Hàng Châu có một chiếc máy bay riêng?”
Anh vừa nói vừa lập tức gọi điện cho “chủ tịch Trương”
mà mình vừa nhắc đến, mượn máy bay.
Trán Tô Mộng toát ra một lớp mồ hôi li ti, Trầm Tu Cẩn nheo mắt: “Tô Mộng, cô nóng lắm à? “Vâng, có một chút.
Không thích ứng được với thời tiết Hàng Châu”
.
Cô đáp lại một cách quy củ, Trầm Tu Cẩn nheo mắt nhìn chằm chằm vào Tô Mộng một lúc rồi mới rời tầm mặt đi chỗ khác.
Mà không ai biết rằng, sau lưng Tô Mộng đã sớm bất thành một mảng.
Chiếc máy bay riêng mà Trầm Tu Cẩn mượn được đã cất cánh rồi.
Anh đang trên đường bay tới Hạ Môn.
Nhưng Giản Đồng lại không hê ngôi máy bay đến Hạ Môn, đã trực tiếp đổi phương hướng ở sân bay, đi thẳng vào thành phố, trước tiên là làm một thẻ ngân hàng, rồi chính tại một tiệm câm đồ vô cùng lớn, câm cố một sợi dây chuyên kim cương và một chiếc vòng ngọc ở trong chiếc hộp sắt kia, cô nhìn sợi dây chuyên kim cương và chiếc vòng ngọc kia, cảm thấy cuộc đời này có những lúc thật sự mỉa mai.
Cô muốn chạy trốn, mà tiền để chạy trốn lại chính là những thứ anh tặng.
Những món trang sức Trầm Tu Cẩn tặng cô, giá trị không hề thấp, chiếc vòng ngọc kia đã phải đến ba mươi vạn rồi, cô biết điêu đó, càng không nói đến sợi dây chuyên kim cương kia, mà hôm nay hiệu cầm đồ cố ý ép giá, ép đến mức cả chiếc vòng ngọc và sợi dây chuyên kia mà chỉ trả ba mươi vạn.
“Giá này chỉ có thể bắt nạt những người không hiểu biết gì thôi.
Nguyên chiếc vòng ngọc này đã có thể bán được hơn ba mươi vạn rồi”
.
Cô nói, vô cùng lưu loát: “Có điều nếu các người có thể lập tức lấy ra ba mươi vạn tiên mặt thì cũng được”
.
“Hàng sạch không?”
Giản Đồng hiểu, đối phương thấy cô vội vàng bán đi, nên sợ rằng lai lịch của những thứ ấy không minh bạch.
Giản Đồng lật giở trong chiếc hộp sắt để tìm giấy chứng nhận: “Có cả giấy chứng nhận đây”
.
Đối phương nhìn thấy giấy chứng nhận rồi mới yên tâm.
Còn vê việc tại sao Giản Đồng lại bán đi với giá thấp như thể, làm cái ngành này chỉ cần hàng hóa lai lịch rõ ràng, những thứ khác họ