*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi Trầm Tu Cẩn đến bệnh viện, nhìn thấy Tô Mộng, lại không nhìn thấy Giản Đồng đâu.
Lúc anh gặp Tô Mộng ở bệnh viện, Tô Mộng đang rất mệt mỏi ngủ thiêm thiếp.
Trầm Nhất gõ cửa, Tô Mộng mắt lờ đờ tỉnh lại.
“Chỉ có một mình cô à? Giản Đồng đâu rồi?”
Đối diện với gương mặt trầm mặc của Trầm Tu Cẩn, Tô Mộng biểu hiện không một chút chột dạ, “Tiểu Đồng vừa bảo khát nên đi xuống lầu mua nước rồi.
Lúc cậu chủ lên đây không nhìn thấy cô ấy sao?”
Cô có thể giúp Giản Đồng chạy trốn, nhưng không thể để người đàn ông trước mặt biết được, Tô Mộng vẫn là Tô Mộng, cô có thể vì một chút cố chấp không rõ ràng ẩn giấu trong lòng bao nhiêu năm nay, mạo hiểm ra tay giúp đỡ Giản Đồng.
Nhưng không thể vì giúp một người mà để bản thân rơi vào nguy hiểm.
Đối mặt với Trầm Tu Cẩn, Tô Mộng tuyệt đối không thể chủ động thừa nhận.
Hơn nữa, Giản Đồng mà cô nhìn thấy đã nhất quyết muốn ra đi, phải là mong muốn lớn đến mức nào thì mới có thể thôi thúc được cô gái ngốc nghếch ấy, liều mạng cũng phải rời đi.
Trầm Tu Cẩn vuốt vuốt mí mắt, từ lúc trước bắt đầu cho đến hiện tại, mí mắt phải vẫn còn giật không giảm tân suất.
Trong lòng anh bất giác có chút hoang mang.
“Đi, đi tìm đi!”
Trầm Nhất và đám người anh ta đưa tới nhận được mệnh lệnh, lập tức hành động.
Nhưng dường như tìm khắp cả cái bệnh viện cũng không tìm thấy bóng người.
Lúc này gương mặt anh tuấn của Trầm Tu Cẩn đã trở nên vô cùng băng giá, không nói một lời, bước tưng bước lớn về phía văn phòng viện trưởng.
“Vợ tôi đi mất rồi, tôi phải xem camera theo dõi”
.
Anh gân như không nói một lời thừa thãi, mà viện trưởng nghe thấy Trầm Tu Cẩn nói rằng vợ đi mất thì trong lòng có chút hoảng, lập tức đưa anh đi xem camera.
Tô Mộng đứng phía sau Trầm Tu Cẩn, nói không căng thẳng là giả.
Nhưng cũng hiểu hơn ai hết, thời khắc này không được hoảng loạn.
Đồng tử đen kịt sắc bén khóa chặt lấy màn hình máy tính to đùng, người đàn ông không hề động đậy đứng nguyên một chỗ, đột nhiên, có một hình ảnh, anh lập tức nheo mắt, trâm giọng quát: “Tạm dừng!”
“Tua về trước mười lăm giây, phóng to lên”
.
Dưới một lời mệnh lệnh cùng động tác phối hợp, trên màn hình máy tính rất nhanh đã chụp được một hình ảnh tĩnh, mà hình ảnh ấy dựa theo tỉ lệ được từng bước phóng to lên, cùng với việc phóng to hình ảnh thì chất lượng cũng giảm đi, nhưng, người đàn ông phía trước máy tính, vân có thể chỉ cần nhìn một cái có thể nhận ra ngay người phụ nữ trong bức ảnh.
Cô ấy đang lên một chiếc xe taxi, lúc Trầm Tu Cẩn lấy điện thoại ra, không thể khống chế được cánh tay đang run lên, gọi một cuộc điện thoại về nhà...Anh gần như đang ôm một tia hy vọng