*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vào mùa hè năm lớp 12, cô nói: “Trầm Tu Cẩn, mình hẹn hò đi, anh đến chăm sóc em”
Người thiếu niên mặc chiếc sơ mi trắng xoay đầu lại, dùng đôi mắt phượng hoàng thanh tú ấy, nhìn cô, không nói gì cả.
Rồi quay người bước đi, cô đuổi theo, nắm chặt lấy cánh tay của anh từ đằng sau: “Đồ keo kiệt, em dễ nuôi như thể này.
Mà anh cũng không nuôi nổi sao?”
Câu trả lời của cậu thiếu niên, đến bây giờ, Giản Đồng vẫn còn nhớ.
Anh nói: “Không phải không nuôi nổi, mà là, em không phải là người phù hợp.”
Nói xong quay người, mặc cho cô năm chặt lấy tay mình, liền dắt theo cô đi ra ngoài cổng trường.
Giản Đồng vẫn nhớ, lúc đó cô nhìn xuống bàn tay của hai người đang đan vào nhau, lúc đó cô đang nghĩ gì chứ? Ô...
Nhớ ra rồi.
Lúc đó cô nghĩ.
Nếu như em không phải là người phụ hợp, vậy thì Trâm Tu Cẩn, sao anh không bỏ tay em ra?”
Cô từ đẳng sau thân mật kéo chặt lấy cánh tay của anh, dính sát vào, cười tít cả mắt mũi: “Trầm Tu Cẩn, em không phải người phù hợp, thì trên thế giới này, sẽ không có người nào phù hợp với anh đâu.”
“Giản Đồng? Giản Đồng?”
Tiêu Hãng hô gọi hai tiếng, có chút không hài lòng vì cô lại phân tâm...
Ánh mắt có chút thất vọng, trong lòng của người phụ nữ này, dường như tôn tại một người khác, mà người này, xuất hiện trong cuộc đời của cô sớm hơn anh.
Nhưng ngay lập tức, ánh sáng trong đôi mắt của anh, liên quay trở lại, lấy tay của cô ôm chặt vào trong lòng bàn tay của mình: “Cứ thử đi, cứ thử thì sẽ được thôi.
Hãy tin tôi, tôi sẽ không để cho em rơi một giọt nước mắt nào nữa đâu.”
Đôi vai của Giản Đồng rung lên, đôi mắt hơi hơi chuyển động, vừa ngẩng đầu, thì lại nhìn thấy khuôn mặt tràn đây chân thành của Tiêu Hằng, đột nhiên cô cảm thấy lòng bàn tay nóng lên như bị bỏng, liên vung tay của Tiêu Hằng ra, cho cả hai bàn tay ra sau lưng, rồi nhanh chóng lùi lại vài bước, kéo xa khoảng cách với Tiêu Hằng.
Đôi mắt màu đen ấy, chớp chớp nhìn Tiêu Hằng.
“Em nói gì đi...
Giản Đồng, em không thể trốn tránh mãi được.”
Anh tiến lên phía trước, Giản Đồng lại lùi về sau vài bước.
Đôi mắt của Tiêu Hằng sáng lên, rồi lại tiến lên phía trước.
Giản Đồng vẫn lùi về phía sau.
Tiêu Hằng không chịu được nữa, chìa cánh tay ra, kéo theo cả người, đưa đến trước mặt mình, hai cánh tay lập tức ôm chặt lấy eo của cô, giữ chặt ở trước mặt của mình: “Giản Đông, em đừng trốn tránh nữa, tôi sẽ không để cho em cơ hội chạy thoát đâu.”
Cô không trốn...
Giỗng như câu nói đó của Trầm Tu Cẩn nói năm ấy, không phải người phù hợp, thì hà tất phải trốn tránh chứ? Đột nhiên, trong đầu Giản Đồng đã hiểu được...