Tôi chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày tên của tôi và Chu Thừa Trạch lạixuất hiện “có đôi có cặp” với nhau, vậy mà lại là tin đồn kiểu này nữa,tôi trở thành nữ chính trong tin đồn, xuất hiện cùng với cái tên của Chu Thừa Trạch. Chỉ là tôi ở trong miệng mấy bạn ấy, hiển nhiên mang theovài phần “không biết liêm sỉ”, bởi vì tất cả mọi người đều biết rõ, ChuThừa Trạch là của Liễu Tư Ngôn, dưới tình huống như vậy tôi lại vẫn cứthích cậu ấy, không phải không biết liêm sỉ thì là gì!
Tôi khôngmuốn tự tìm lý do để chối, bởi vì tôi không muốn trở thành người khôngchịu được những trói buộc đạo đức. Bởi vì đối với những người phá hoạitình cảm của người khác, những người đó luôn lấy cái cớ là “không kìmlòng nổi” rồi “cậu ấy ưu tú như thế, tôi thích cậu ấy là đương nhiên”.Tôi vẫn nghĩ, chỉ cần tôi không có hành động gì, thì sẽ coi như không“phá hoại”, hiện tại mới phát hiện, thật ra tôi cũng rất xấu xa. Tuy tôi chưa bao giờ có hành động gì, nhưng trong tâm tưởng lại thật sự mơ ướccó được Chu Thừa Trạch.
Tôi nghĩ, theo một góc độ nào đó mà nói, chung quy tôi đã có lỗi.
Tin đồn càng lan càng mạnh, có lẽ vốn chuyện để tám về việc Chu Thừa Trạchvà Liễu Tư Ngôn ở bên nhau đã lâu rồi, họ bức thiết muốn có chuyện đểtám mới. Lúc nhìn tôi, ánh mắt các bạn học có vài phần soi kĩ và nghiêncứu. Có người nghị luận nho nhỏ về tôi, nói từng thấy tôi yên lặng đứng ở hành lang nhìn Chu Thừa Trạch trong phòng học. Còn có người từng nhìnthấy tôi đi theo sau Chu Thừa Trạch lúc tan học nữa. Những lời bàn tánđó có thể chứng minh tôi quả thực có ý với Chu Thừa Trạch.
Có lẽ đúng vậy nhỉ, có điều không cần họ chứng minh như thế, bởi vì tất cả chuyện này đều là sự thật.
Tôi thật không ngờ, Chu Thừa Trạch lại chủ động hẹn tôi ra ngoài.
Thật ra tôi rất thấp thỏm, bởi vì tôi thật sự không biết cậu ấy sẽ nói gìvới tôi, là bảo tôi thu hồi tâm tư thiếu nữ đó, hay là khuyên tôi quayđầu lại vì tình cảm của cậu ấy và Liễu Tư Ngôn, hoặc là trách tôi tạothành sự phiền nhiễu cho cậu ấy. Bởi vì hiện giờ, Liễu Tư Ngôn nhất định biết rõ về những tin đồn ấy.
Rất kì lạ, khi không nhìn thấy ChuThừa Trạch, tôi hồi hộp đoán mục đích cậu ấy tìm tôi. Sau khi thấy cậuấy, tôi lại vô cùng bình tĩnh, bất luận tiếp theo như thế nào, tôi sẵnlòng chấp nhận, dù sao cũng sẽ không có đả kích quá nặng, cho dù có,cũng rất tốt, một lần có thể khiến bản thân mình hoàn toàn hết hy vọng.
Chỉ là khi tôi đi đến trước mặt cậu ấy, cậu ấy lại cười với tôi.
Cậu ấy nói: “Thẩm Tây Nguyệt, mình xin lỗi.”
Xin lỗi, xin lỗi cái gì?
Cậu ấy giải thích với tôi, là vì cậu ấy nên mới có thể mang đến rắc rối như vậy cho tôi. Cậu ấy biết tôi sẽ không có tâm tư gì với cậu ấy, tất cảđều là người khác phỏng đoán ác ý mà thôi.
Tôi nhìn ánh mắt củacậu ấy, lòng có chút lạnh, lại có chút trấn tĩnh. Tôi nghĩ, cậu ấy nóinhư vậy, có phải đã sớm biết tâm tư của tôi rồi không, do đó từ chốitôi.
Tôi không biết, cũng không muốn nghiên cứu sâu, “Chu Thừa Trạch, vì sao cậu thích Liễu Tư Ngôn?”
Đây là một nút thắt trong lòng tôi, chỉ có cậu ấy mới có thể gỡ bỏ. Tôinghĩ cậu ấy sẽ cảm thấy khó xử, nhưng cậu ấy không. Cậu ấy nói với tôi,ngay từ đầu cậu ấy vẫn chưa có tình cảm khác với Liễu Tư Ngôn, chỉ là có một ngày, khi cậu ấy rời khỏi lớp không bao lâu, liền thấy Liễu TưNgôn, khi ấy Liễu Tư Ngôn đang cố ý phá hỏng xe của mình, sau đó Liễu Tư Ngôn xuất hiện trên con đường cậu ấy chắc chắn sẽ đi qua. Chu ThừaTrạch thấy mặt Liễu Tư Ngôn rất đỏ, môi bị cắn cũng rất đỏ, cậu ấy nghĩ, phải có dũng khí cỡ nào thì Liễu Tư Ngôn mới có thể làm chuyện như vậychứ. Không hiểu sao, lòng cậu ấy khẽ động.
Tôi nở nụ cười, thì ra chuyện tính kế đáng xấu hổ trong mắt người khác, cũng là chuyện khiến cậu ấy bắt đầu rung động.
Có lẽ, trong lòng cậu ấy cũng có một phần phản nghịch? Nhưng không ai biết được.
————————Trích nhật ký của Thẩm Tây Nguyệt————————-
Thẩm Đại Ngưng yên lặng nhìn trần nhà, không biết bắt đầu từ khi nào, côliền cảm thấy nếu một căn phòng có chút kì quái, vậy thì nơi kì quáinhất chính là trần nhà, có lẽ lối suy nghĩ này bị ảnh hưởng bởi một bộphim có nữ chính là quỷ hút máu ẩn náu ở trần nhà nhưng lại không bị aiphát hiện, nhưng cô thật sự cảm thấy chỉ cần coi chừng trần nhà thì sẽkhông có chuyện kì quái nào xảy ra.
Cô yên lặng nhìn, sau đó lạithấy hơi buồn cười. Con người cũng thật mâu thuẫn, rõ ràng thuộc kiểungười theo chủ nghĩa vô thần, nhưng lại cứ làm ra chuyện tương phản, vínhư cô ở đây nói chuyện với Thẩm Tây Nguyệt, Thẩm Tây Nguyệt có thể nghe thấy sao, rất rõ ràng là không thể. Nhưng cô nói, có lẽ chỉ là muốn tìm một người để trò chuyện cùng, có lẽ chỉ đơn giản là trút hết ra màthôi.
“Em và chị thật sự không giống nhau mà.” Cuối cùng cô lạiphun ra một câu, sau đó mới đứng dậy từ trên giường, theo đường cũ trởvề phòng của mình. Sau khi về phòng, cô cởi quần áo đi gội đầu tắm rửa,sau đó mới lựa chọn ngủ một giấc thật ngon.
Ngày hôm sau nhà họThẩm không có gì khác, bố Thẩm mẹ Thẩm vẫn xoay quanh Thẩm Đại Ngưng như cũ, mà đối với sự lấy lòng của bố mẹ, Thẩm Đại Ngưng vẫn đón nhận, tấtcả vẫn giống như trước đây.
Ăn cơm xong, Thẩm Đại Ngưng lại chạyđến nhà họ Chu, lúc này, già trẻ lớn bé nhà họ Chu đều ở nhà, Thẩm ĐạiNgưng chạy tới như vậy, có thể nghĩ ra được ánh mắt của mấy người đó vidiệu đến mức nào. Chu Ôn Hòa không quen nhìn Thẩm Đại Ngưng nhất, thấyThẩm Đại Ngưng lại xuất hiện, tỏ ý vô cùng không nói nổi, “Cô thế này là không làm việc được nữa? Rảnh vậy cơ đấy.”
Thẩm Đại Ngưng cườivui nhìn về phía Chu Ôn Hòa, “Cám ơn bác đã quan tâm, công việc cũng ổn, có điều hết ăn lại nằm là điểm mạnh của tôi, không tranh thủ hết ăn lại nằm thì còn là tôi sao? Hơn nữa, tôi phải đến đối xử tốt với Mưa Nhỏhơn một chút, để trước khi bị mẹ kế hành hạ thì con bé còn nhận đượctình yêu của mẹ, như vậy mới có thể thông qua sự đối lập mà biết được mẹ kế có ngược đãi nó hay không.”
“Cô…” Chu Ôn Hòa lại phẫn nộ.
“Để phòng ngừa ngộ nhỡ, phận làm bố làm mẹ đương nhiên phải suy nghĩ vì con cái chứ. À, nhầm rồi, là làm mẹ thôi, bố sao, chẳng qua là cái danhđược lợi thôi.”
Chu Ôn Hòa chẳng buồn phẫn nộ nữa, đối với ThẩmĐại Ngưng, ông nên không chấp lại càng thêm không chấp mới phải, “À, côlà người mẹ suy nghĩ vì con gái, hẳn là sẽ không ngăn cản con gái rangoài chơi đùa vui vẻ nhỉ?”
Thẩm Đại Ngưng nhướng mày, “Chơi đùa vui vẻ? Tôi đương nhiên có thể đi cùng.”
Chu Ôn Hòa mở to hai mắt, trừng mắt nhìn Thẩm Đại Ngưng một lúc, cảm thấyvới cái tính của Thẩm Đại Ngưng này thì chắc chắn có thể làm chuyện đira ngoài cùng Mưa Nhỏ, chuyện người khác cảm thấy khó xử, cô sẽ khôngcảm thấy vậy. Hiện tại tình cảm của con trai và Liễu Tư Ngôn đang tốt,Thẩm Đại Ngưng vội vàng đến như có chuyện gì vậy, nó sẽ không biết, Thẩm Đại Ngưng đã sớm làm chuyện không tiết tháo thế này rồi.
Thẩm Đại Ngưng tự do ra vào nhà họ Chu, trực tiếp đến phòng của Mưa Nhỏ.
Mưa Nhỏ đang nhoài người trên sàn nhà, cùng lập đội với Chu Thừa Trạch, Chu Thừa Trạch đang kể chuyện cho Mưa Nhỏ. Có điều con người anh vốn cóchút mùi vị cũ kĩ, sự thú vị của câu chuyện cũng sẽ vì vậy mà giảm bớt.
Cô trực tiếp đẩy cửa ra, đứng ở cửa, nghe Chu Thừa Trạch kể chuyện.
Rất mới lạ, anh thích hợp giảng đạo lý cho người ta, chỗ nào có thể dẫn dắt truyện chứ. Có điều Mưa Nhỏ lại cảm thấy mới mẻ, cực kì nể mặt Chu Thừa Trạch.
Chu Thừa Trạch hơi nhíu mày, liếc mắt nhìn Thẩm Đại Ngưng. Chuyện lần trước, có kết cục như vậy, anh nghĩ cô sẽ không chủ độngxuất hiện ở nhà họ Chu, thì ra là anh đề cao cái gọi là lòng tự trọngcủa cô rồi. Thẩm Đại Ngưng nhướng mày, ý bảo anh tiếp tục, không cần để ý đến sự tồn tại của cô. Chu Thừa Trạch càng cau mày chặt hơn, cô là mộtngười sống lù lù đứng ở đó, anh có thể làm như không thấy?
Mưa Nhỏ lại nghiêng đầu nhìn Thẩm Đại Ngưng, nhìn một lát, nhóc con vẫy tay với Thẩm Đại Ngưng, bảo Thẩm Đại Ngưng đi qua.
Mưa Nhỏ đưa cho Thẩm Đại Ngưng một cái đệm, ý bảo Thẩm Đại Ngưng gia nhập đội ngũ của hai bố con.
Thẩm Đại Ngưng cảm thấy rất thú vị, nhất là họ cùng ngồi như vậy, có cảm giác như học sinh tiểu học, có chút chất phác?
“Mẹ, mẹ cũng tới nghe bố kể chuyện đi, ông nội nói nghe bố kể chuyện xong,có thể hiểu được rất nhiều đạo lý đấy.” Mưa Nhỏ gật gù đắc ý một phen,nhìn thấy Thẩm Đại Ngưng hết sức tự hào về gen của mình.
Thẩm Đại Ngưng nhìn tóc con gái, “Hôm nay là bố con buộc tóc cho con?”
“Mẹ thật thông minh.” Mưa Nhỏ nhìn cô vô cùng sùng bái.
“Ha ha, chỉ cần mắt không mờ thì đại khái đều đoán ra được.” Bím tóc vừaxấu vừa không có hàm lượng kĩ thuật như vậy, đương nhiên là từ tay ChuThừa Trạch mà ra rồi.
Mưa Nhỏ suy xét một lát, có lẽ không có kếtluận, vì thế tiếp tục nói về câu chuyện, “Vừa rồi bố nói chính trực vàcần cù vốn là đôi bạn tốt, nhưng rồi một ngày phú quý xuất hiện, cần cùvà phú quý ở bên nhau thì trở thành bạn tốt, vì thế chính trực bị bỏlại. Mẹ, chính trực thật đáng thương…”
Thẩm Đại Ngưng: …
Thẩm Đại Ngưng nhìn con gái đang mở to đôi mắt nhìn về phía mình, tỏ ý không nói nên lời, thế này gọi là truyện?
“Mưa Nhỏ, bố con kể chuyện sai rồi.” Cô vỗ vỗ trán con gái, “Để chính trựcvà phú quý ở bên nhau trước, vì có thể trở thành bạn của phú quý, cần cù nhất định sẽ lấy lòng chính trực, như vậy không phải cần cù chính trựcvà phú quý biến thành bạn tốt tương thân tương ái rồi sao?”
MưaNhỏ nghiêm túc ngẫm nghĩ, sau đó cũng không ngẫm nghĩ ra được gì, chỉ mở to hai mắt nhìn mẹ, “Mẹ thật thông minh.” Nói xong đôi tay nhỏ bé cònvỗ vỗ, tỏ ý chân thành khen ngợi.
Chu Thừa Trạch đỡ trán, lập tức hơi bất mãn nhìn Thẩm Đại Ngưng, “Thẩm Đại Ngưng…”
“Anh không cần khen tôi đâu, đối với tôi mà nói con gái khen tôi đã là đủ rồi.”
Chu Thừa Trạch: …
“Nào Mưa Nhỏ, mẹ kể chuyện cho con này, ừm, câu chuyện bà ngoại sói này đãlưu truyền ngàn năm rồi, còn luôn tiếp tục lưu truyền, vì thế Mưa Nhỏphải chăm chú nghe đấy.”
Chu Thừa Trạch đã không muốn phát biểuquan điểm gì nữa, câu chuyện bà ngoại sói là Thẩm Đại Ngưng trộm từ chỗChu Thừa Trạch. Khi đó Chu Thừa Trạch đang nghĩ xem nên gần gũi với congái hơn bằng cách nào, anh đã nghĩ đến việc kể chuyện cho con gái, câuchuyện cô bé quàng khăn đỏ đương nhiên không thể bỏ qua rồi, câu chuyệnnày lưu truyền vô cùng rộng rãi nữa. Thẩm Đại Ngưng bảo anh kể trướcxem, Thẩm Đại Ngưng cảm thấy câu chuyện này không tồi, nhưng là câuchuyện cũ rích, sao hợp với tai con gái chứ!
Chu Tiểu Ngữ chăm chú nghe mẹ kể chuyện, hoàn toàn quăng bố sang một bên.
Nhìn thấy hai mẹ con trước mặt này, Chu Thừa Trạch cảm thấy mình rất có xúcđộng muốn hút thuốc. Anh ra khỏi phòng của Mưa Nhỏ, đang chuẩn bị thựchiện kế hoạch đi hút thuốc của mình, liền nhìn thấy bố mình đã đi tới.
“Thừa Trach, hôm nay đừng ra ngoài nữa.” Chu Ôn Hòa dặn con trai, một lòngnghĩ không thể để con trai ra ngoài, nếu không Thẩm Đại Ngưng sẽ đitheo, hoàn toàn quên mất Chu Thừa Trạch có thể không mang theo Mưa Nhỏtự mình ra ngoài.
Chu Thừa Trạch có mấy phần kinh ngạc nhìn Chu Ôn Hòa.
Chu Ôn Hòa ho khan mấy tiếng, “Hiếm có khi người một nhà đều có mặt, đương nhiên phải ăn cơm cùng nhau chứ.”
Chu Thừa Trạch gật đầu, tuy khó hiểu nhưng không có suy nghĩ phản bác yêucầu của bố. Mà khi Chu Ôn Hòa phản ứng lại rằng người một nhà cũng baogồm Thẩm Đại Ngưng, cả người cũng không được ổn.
Trong căn phòngnhỏ, Thẩm Đại Ngưng cùng Chu Tiểu Ngữ chơi đến quên trời quên đất,chuyện đã sớm kể xong, giờ phút này hai mẹ con đang đánh nhau, chơi tròlăn lộn, Mưa Nhỏ đang bò trên người mẹ, vừa cười vừa ồn ào.
ChuThừa Trạch nghe tiếng cười đùa truyền ra từ trong phòng, ấn đường hơinhíu lại, anh đi đến cửa phòng, hé ra một khe hở, nhìn thấy Chu Tiểu Ngữ và Thẩm Đại Ngưng ồn ào với nhau, mày nhăn lại vẫn không giãn ra.
*************
Cả buổi sáng Thẩm Đại Ngưng đều cùng Mưa Nhỏ chơi đùa, sau khi ăn cơm no ở nhà họ Chu, cô ôm Mưa Nhỏ hưởng thụ giấc ngủ trưa đẹp đẽ, sau đó mớichậm chạp tỉnh lại.
Lúc cô tỉnh lại Mưa Nhỏ vẫn còn đang ngủ tiếp, cô cẩn thận rời giường, sau đó mới ra khỏi phòng của Mưa Nhỏ.
Chu Thừa Trạch đứng ở ngoài, đầu tiên vẻ mặt cô sửng sốt, sau đó cô nở nụ cười.
Sắc mặt anh không được coi là vui vẻ hòa nhã, cũng không quá dễ coi.
“Nói đi, cô muốn làm gì.” Vẻ mặt anh bình thường, anh nhìn cô, nhưng cô lạiđọc ra nét châm chọc không nói thành lời trên mặt anh, có lẽ là hoàncảnh sống từ nhỏ tạo cho anh ảnh hưởng như vậy, cho dù bất mãn, cũng sẽkhông biểu hiện rõ ra ngoài.
“Tôi muốn làm gì?” Có lẽ cô cảm thấylời anh có chút khôi hài, “Tôi chỉ tới chơi với con gái tôi thôi, chuyện này trong mắt anh cũng thành có lỗi?”
“Thẩm Đại Ngưng.” Anh gọi nhẹ tên cô, “Cùng một chiêu đừng cứ sử dụng mãi.”
Anh nói xong lời này, hai người cùng trầm mặc.
Chiêu cô vẫn sử dụng, đó là gì? Dùng thái độ không chút để ý để che giấu tấtcả, dùng thái độ châm chọc để đánh trả đối phương, về phần mục đích thực sự của cô, chỉ có bản thân cô biết rõ.
Cô nhìn anh, nói khôngđược giờ phút này trong lòng mình cụ thể là cảm giác gì, nhưng cô nở nụcười, cười đến ngày càng tươi, “Thì ra là bị anh nhìn ra rồi, một khi đã thế, vậy tôi cũng khỏi cần giấu nữa. Chu Thừa Trạch, chi bằng anh mờiluật sư viết thỏa thuận về tài sản đi, cũng không rõ rốt cuộc nó gọi làthỏa thuận hay tờ kê nữa? Hẳn là không phải, nhưng mặc kệ. Tôi cảm thấyanh kiếm được nhiều tiền như vậy, rất khiến người ta đỏ mắt, nếu số tiền đó thuộc về người khác, cảm giác ấy thật sự đau như xẻo thịt đó. Vẫn là sớm cho thấy anh sẵn lòng cho Mưa Nhỏ bao nhiêu đi, như vậy tôi mới cóthể an tâm, có lẽ như vậy thì cũng sẽ để cho anh dễ chịu hơn, anh cũngkhông hy vọng con đường tái hôn của anh xuất hiện trắc trở gì chứ?”
Cô nháy mắt mấy cái với anh, biểu cảm trên mặt kiêu ngạo trước sau như một.
Tay anh xiết chặt, lại hơi buông lỏng, sau đó lại xiết chặt.
Khóe miệng anh giương lên nét cười, “Cho nên lần trước là cô đang ‘xả thân cầu tài’?”
Châm chọc, rõ ràng như thế. Nhưng cô không cảm thấy khó xử, khó xử là cáigì, cô không biết. Cô vươn tay phải, ngón trở quơ quơ trước mặt anh,“NO, đó chính là thể hiện sức quyến rũ của tôi, đồng thời, nghĩ nếu nhưhy sinh một chút như vậy, có lẽ anh sẽ trực tiếp theo ý của tôi, cũng sẽ không cần phiền toái rồi.”
A, ý là anh đừng tự mình đa tình nghĩ rằng cô chưa dứt tình với anh?
“Thật xin lỗi nhé, lần trước không thể theo ý của cô rồi.”
“Không cần cảm thấy có lỗi, hiện tại anh theo ý của tôi là được.”
Anh nhìn cô, vậy mà cô mở to hai mắt ra vẻ ngây thơ nhìn anh, ngây thơ sao, đích xác có dáng vẻ ngây thơ, giống như trên mặt cô vẫn luôn có lớpngụy trang nào đó vậy, mà dường như anh cũng khoan nhượng cho lớp ngụytrang ấy, cho đến giờ phút này, anh rất hoài nghi, bản thân mình đã từng nhìn thấy dáng vẻ ở dưới lớp ngụy trang này rồi sao? Có lẽ, không cónhỉ!
“Nếu tôi vẫn không thì sao?” Ánh mắt anh hơi nheo lại, bàn tay đang nắm chặt rốt cuộc buông lỏng.
Ý cười trên mặt cô không thay đổi, “Vậy rất đơn giản á, không phải anh và Liễu Tư Ngôn đang ở trong thời gian yêu đương sao, tin rằng anh rấtmuốn con đường đi của cô ta càng ngày càng dễ dàng nhỉ. Nhưng đúng làđáng tiếc, ông chủ hiện giờ của cô ta, vừa khéo lại là fan trung thànhnhất của tôi, anh nói xem nếu ông chủ lớn của cô ta lựa chọn đóng băngcô ta, cái danh nhà thiết kế của cô ta sẽ thế nào? Trong cái thời đại mà người mới xuất hiện nhan nhản thế này, bị đóng băng vài năm, đến lúc đó còn ai biết cô ta nữa?”
“Hình như cô quên tôi họ gì rồi.”
Nhà họ Chu sẽ sợ chuyện như vậy?
Thẩm Đại Ngưng lại lắc đầu, “Đương nhiên anh có thể thấy chẳng có gì, lấytiền đi nện người, đổi lấy trái tim người đẹp. Nhưng bát nước bẩn này,chính là không dùng tiền mua được, anh nói xem nếu Liễu Tư Ngôn xuấthiện với tin tức ăn cắp ý tưởng trên trang đầu, có phải rất thú vịkhông?”
Anh cau chặt mày, “Cô có thể thử xem.”
“Cho nên anhđang uy hiếp tôi?” Cô nhướng mày, trên mặt có chút không để tâm, “Cảm ơn anh đã cho tôi một tiết học vô cùng sinh động, đàn ông quả nhiên là sau khi có niềm vui mới thì tự nhiên sẽ không để những người khác vào mắt,nhất là niềm vui mới này còn là người yêu cũ nữa.”
Cô cười một tiếng, giống như hết sức châm biếm, xoay người, liền rời đi từ bên người anh.
Uy hiếp giữa hai người, hai người đều rất rõ ràng. Cô không dám làm chuyện đó, không chỉ là hiện giờ nhà họ Thẩm đang bị vây trong tình trạng nước sôi lửa bỏng, mà còn là căn bản cô không đấu lại được nhà họ Chu, kẻngu mới có thể làm chuyện não tàn như vậy chỉ vì là fan của cô, đó làlợi ích xã hội. Huống chi hiện giờ nhà họ Chu có thể gọi là như mặt trời ban trưa, người khác lấy lòng còn không kịp, sao có thể giậu đổ bìm leo chứ. Lời của cô, chẳng qua chỉ để bảo toàn dáng vẻ kiêu ngạo cần phảicó của cô thôi.
Cho dù thua hoàn toàn, cô cũng vẫn có dáng vẻ kiêu ngạo như cũ.
Chu Thừa Trạch nhìn bóng lưng cô, anh đứng tại chỗ, chưa rời một bước, trong mắt là một mảng ảm đạm.