Kì nghỉ đông này, đối với tôi mà nói, ý nghĩa duy nhất là nó liên quan đến Chu Thừa Trạch. Tôi cảm thấy tôi giống như tiến vào giữa suy nghĩ nàođó, chuyện ngày hôm đó được tôi phát đi phát lại trong đầu, mỗi một chitiết đều được phóng đại, tôi hoài niệm chuyện ngày hôm đó. Thậm chỉ bởivì nhớ tới hình ảnh đó mà đỏ mặt nằm trên giường nữa.
Nhắm mắt lại, dường như có thể nhìn thấy tôi và cậu ấy khiêu vũ, tốt đẹp như vậy.
Rất nhanh chóng đã đến khai giảng, tôi có chút kích động, do đó cũng hơihoảng hốt. Tôi sợ nhìn thấy Chu Thừa Trạch, rồi lại rất muốn rất muốnnhìn thấy cậu ấy, tôi không biết sau khi nhìn thấy tôi thì cậu ấy có lựa chọn chào hỏi không nữa, cũng không biết chúng tôi gặp lại một lần nữa, nên sử xự thế nào. Nhưng tôi nghĩ đến việc cậu ấy chưa bao giờ đối xửvới tôi giống như người xa lạ vì có liên quan đến Liễu Tư Ngôn, tronglòng có thứ cảm giác khó chịu không nói nên lời. Tôi muốn tự cười bảnthân mình, có phải đến bây giờ, chuyện này cũng có thể được gọi là rơiquá sâu vào tình cảm với một chàng trai xa lạ không nhỉ.
Buổichiều khai giảng hôm đó, sau khi chủ nhiệm lớp nói mấy câu theo thóiquen thì liền sắp xếp cho mấy bạn đi ôm sách, tôi nằm trong số đó. Tôiđi hơi chậm, mấy nam sinh đã ôm sách rời đi rồi, con người họ đều khôngtồi, chỉ chừa lại cho tôi mấy quyển sách thôi, ý là coi như xong rồi, mà trong tay họ đều ôm chồng sách dày, nhịp chân vội vã.
Tôi đi đếnchỗ lấy sách, đối chiếu số lượng sách cần lấy với cô giáo, sau đó lượmsách. Quay người lại, tôi liền thấy Chu Thừa Trạch, cậu ấy đang giúp lấy sách cho lớp cậu ấy.
“Thật khéo.” Cậu ấy chủ động đi tới, khóemiệng cười nhẹ nhàng thoải mái, tôi chưa bao giờ cảm thấy được một nụcười có thể vừa đúng như thế, “Sao cậu lại tới ôm sách? Học sinh nam lớp cậu thì sao!”
“Chuyện này mình quản mà.” Tôi cười, tôi phải đến kiểm tra đối chiếu số lượng gì gì đó…
Dường như cậu ấy hiểu được, cười với tôi, “Cần giúp không? Mình giúp cậu cầm nhé!”
Tôi lắc đầu, “Không cần, không cần.”
Chỉ có mấy quyển sách thôi, hoàn toàn không cần đến cậu ấy, nhưng không hiểu sao, tôi đỏ mặt.
Lúc này, mấy bạn nữ lớp tôi từ ngoài tiến vào, nhìn nhìn tôi, lại nhìn ChuThừa Trạch, trong ánh mắt đều có sự tìm tòi nghiên cứu. Tôi nhanh chóngxoay người, không biết là đang tránh né điều gì.
“Mấy bạn nam lớp mình nghĩa khí thật, ôm sách đi cả rồi.”
“Đúng vậy đó… Bạn tớ bảo mấy bạn nam lớp cậu ấy rất nhỏ mọn, làm gì cũng nam nữ giống nhau. Vẫn là lớp mình tốt hơn…”
…
Mấy cậu ấy nói lời này, Chu Thừa Trạch gật đầu, sau đó ôm sách rời đi. Màsau khi đối chiếu số liệu xong, tôi cũng ôm số sách còn lại rời đi.
Nhưng tôi thật không ngờ, ngày hôm sau, trong lớp liền truyền ra tin đồn. Vậy mà tôi trở thành nữ chính trong tin đồn đó nữa, họ đều nói, tôi thíchChu Thừa Trạch.
————————Trích nhật ký của Thẩm Tây Nguyệt————————-
Thẩm Đại Ngưng ăn rất no, nội tâm còn có chút cảm giác thỏa mãn vì đã bắtchẹt được người khác. Cô thong thả về nhà. Về đến nhà, Vu Tử và ThẩmViệt hiển nhiên quan tâm hỏi cô đã ăn cơm chưa, muốn ăn gì để họ đi nấu. Thẩm Đại Ngưng lắc đầu, tiện thể xoa xoa bụng mình, tròn vo à. Cô ănđược không tồi, nghĩ cái nhà hàng đó tuy đắt nhưng quả thật đồ ăn rấtngon, hơn nữa có thể kích động cảm giác thỏa mãn của người ta, cảm thấycó thể ăn cơm ở đó đã rất thích thú rồi vậy.
“Bố mẹ còn chưa ănsao?” Cô hậu tri hậu giác lấy di động ra, mới nhìn thấy thì ra mẹ gọiđiện cho mình mấy lần, nhưng mình không tiếp lần nào, “Bố mẹ mau đi ăncơm đi.”
Cô nói xong thì cũng không chuồn lên phòng như trước, màlà ngồi ở phòng khách, sau đó bật tivi lên. Động tác của cô rất bìnhthường, không có gì không đúng, lại khiến Vu Tử và Thẩm Việt cảm thấy kì lạ, bởi vì Thẩm Đại Ngưng rất ít khi xem tivi, cô thích ở trong mộtkhông gian nhỏ, thích nhàn nhã xem, bởi vì cô xem tivi, bất luận là phim truyền hình hay là chương trình tạp kĩ thì đều thích bị cuốn vào nhanh.
Vu Tử và Thẩm Việt cũng không suy đoán hành vi kì lạ của con gái quá mức,mà là đi ăn cơm, hai vợ chồng vừa nghe âm thanh phát ra từ tivi vừa ngồi ăn cơm, vẫn là cảm thấy có chút kì quái, vì thế ăn cơm rất nhanh, thậmchí bàn ăn chưa kịp dọn bát đũa chưa kịp rửa đã đi đến ngồi đối diện với Thẩm Đại Ngưng.
Vừa rồi lúc ăn cơm, Vu Tử và Thẩm Việt âm thầmsuy nghĩ, cảm thấy có lẽ con gái bị kích thích vì Chu Thừa Trạch bạctình, lúc này mới ít nhiều có chút biến hóa, làm cha mẹ thì đương nhiênphải an ủi con gái rồi.
“Ngưng Ngưng à, hôm nay đi đâu thế?” Đôi mắt Vu Tử hận không thể dán trên người con gái.
“Đi loanh quanh thôi, con đi gặp bạn mà.” Cô nói xong, mới phát hiện thì ra họ đều ngồi vào đối diện mình rồi, từ khi nào họ lại ăn cơm nhanh nhưvậy?
Vu Tử gật gật đầu, “Đi ra ngoài một chút cũng không tồi, rất không tồi.”
Thẩm Đại Ngưng nhắm mắt, tắt tivi, bỏ điều khiển xuống, “Bố mẹ có chuyệnmuốn hỏi con à?” Cô nhìn thấy họ đồng thời gật đầu, lại mở miệng: “Đúnglúc, con cũng có chuyện muốn hỏi bố mẹ, vậy con hỏi trước nhé?”
Vu Tử và Thẩm Việt lại gật đầu.
“Gần đây công ty đã xảy ra chuyện sao?” Giọng nói của cô bình tĩnh, tuy rằng là ngữ khí hỏi, nhưng rõ ràng có ý khẳng định.
Vu Tử và Thẩm Việt đồng thời sửng sốt, hoàn toàn không ngờ rằng cô lạinhắc đến chuyện này. Mấy giây sau Thẩm Việt mới phản ứng lại, “NgưngNgưng nghe ai nói bậy thế…”
Thẩm Đại Ngưng rất không bình tĩnh mà nhíu mày, “Được rồi được rồi, đừng mang dáng vẻ này nữa, kém đến trình độ này?”
Thẩm Việt vừa thấy thái độ của con gái, đã biết chắc chắn thông qua cách nào đó cô đã biết được rồi, vì thế ông cũng không tiếp tục giấu giếm nữa,nói đại khái tình hình công ty. Tình hình gay go đến hơi phức tạp, quảnlý chủ chốt bị người ta dùng lương cao cuỗm đi, không ít cơ mật thươngnghiệp bị tiết lộ, còn có mấy vụ kiện quấn thân…
Thẩm Đại Ngưngyên lặng nghe, cũng chỉ là nghe mà thôi, cô có thể nghĩ ra biện pháp nào được chứ, cô đương nhiên hy vọng mình là một thiên tài, nói vanh váchra cách giải quyết được, nhưng trên thực tế cô nghe mấy chuyện phức tạpthế này thì đều cảm thấy đầu như bổ làm hai vậy…
“Ngưng Ngưng, con cũng không cần lo lắng chuyện trong nhà đâu.” Thẩm Việt nói lời này còn có vài phần tự hào, “Chuyện công ty mà tiếp tục hỏng bét thì cũng không sao, bố đã sớm nghĩ thông suốt rồi, trong chuyện làm ăn sẽ luôn cóthành công và thất bại, bố thành công nhiều năm như vậy cũng đủ rồi,quan trọng nhất là gia đình thịnh vượng, chỉ cần con và mẹ con sống tốt, bố cảm thấy tất cả đều được hết. Lúc trước bố đã mua cho con mấy cănhộ, các khoản tiền cũng sớm chuẩn bị sẵn sàng rồi, bất luận tình hìnhcông ty thế nào thì cũng sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống của gia đìnhchúng ta.”
Thẩm Đại Ngưng liếc mắt nhìn bố, vậy mà ông đã nghĩthông rồi, “Bố không liều mạng cũng không có quyết tâm vươn lên thế này, lúc bố gây dựng sự nghiệp vận khí tốt đến thế nào vậy?”
Bởi vìlời của con gái, vẻ mặt Thẩm Việt vô cùng cứng ngắc, chỉ là rất nhanhchóng, ông điều chỉnh trạng thái của mình, cười ha ha vài tiếng rồichuẩn bị bỏ qua đề tài này.
Thẩm Đại Ngưng cũng cảm thấy chỉ cóthể như vậy thôi, nếu không thì có thể thế nào chứ, chẳng lẽ còn bắt bốmình có chí khí quyết tâm giành lại thứ đã mất hay sao. Cô cảm thấykhông thú vị, đứng dậy đi về phòng mình.
Vu Tử lại phát hiện sựkhác thường của chồng, sau khi con gái nói ra câu nói đó, Thẩm Việt rõràng có vài phần tổn thương, chờ Thẩm Đại Ngưng rời đi, Vu Tử mới thởdài, “Ngưng Ngưng không biết gì cả, ông đừng trách nó, nó nhanh mồmnhanh miệng chứ không có ác ý gì đâu.”
“Con gái tôi, đương nhiên tôi biết rõ chứ.” Thẩm Việt cười cười, dường như không để ý chuyện vừa mới xảy ra.
Nhưng Vu Tử lại rất rõ ràng, vừa rồi không nghi ngờ gì lời của con gái đã đâm vào nỗi đau của chồng bà. Trước kia đương nhiên Thẩm Việt sẽ không cókiểu suy nghĩ này, thậm chí năm đó nếu nghe những lời như vậy thì ôngnhất định sẽ khịt mũi khinh bỉ. Thẩm Việt khi đó, lựa chọn gây dựng sựnghiệp, ăn thứ kém nhất, mặc những thứ kém nhất, dùng tất cả tiền bạc và thời gian dành cho sự nghiệp, chính là rất muốn thành công. Thẩm Việtquả thực cũng thành công rồi, sau khi thành công, mục tiêu chính củaThẩm Việt là ngày càng mở rộng công ty, ông ngày càng bận rộn, số lần về nhà ngày càng ít. Vu Tử đương nhiên muốn nói chuyện với chồng, nhưngchí hướng của chồng bà như thế, mỗi lần công ty tiến thêm một bước ônglại hưng phấn không thôi, Vu Tử nhìn thấy dáng vẻ vui như đứa trẻ củachồng, cùng với nét mệt mỏi trong mắt ông, bà không nói nên lời bảo ôngdừng lại.
Sau đó thì sao, sự nghiệp của ông thành công, năm đó rất thành công hết sức thành công, nhưng hai người lại mất đi người quý giá nhất. Khi đó Thẩm Việt mới phát hiện, vậy mà bản thân mình chưa từng đi họp phụ huynh cho con gái bảo bối Tây Nguyệt lần nào, một lần cũngkhông có. Tây Nguyệt xảy ra chuyện, khiến cái nhà này hoàn toàn u tối,khi đó Thẩm Việt mới tự hỏi bản thân, thành công mà ông theo đuổi có ýnghĩa gì?
Vu Tử thở dài, trầm mặc thu dọn phòng bếp rồi rửa bát.
Khi bà làm xong tất cả, bà đi đến phòng của Thẩm Đại Ngưng.
Thẩm Đại Ngưng đang nằm bò trên giường, chân còn đang không ngừng đu đưa,ngón tay đang trượt trên di động. Vu Tử đi vào, ngồi bên giường, bà nhìn con gái. Kì thật bộ dạng Thẩm Đại Ngưng nhìn qua thì không giống Vu Tửcũng chẳng giống Thẩm Việt, có điều lúc nghiêm túc thì mới có thể pháthiện ngũ quan cô có nét giống mẹ có chỗ giống bố, người khác miêu tảThẩm Đại Ngưng được di truyền hết những nét đẹp nhất của bố mẹ, nhữnglời này tuyệt không sai, chỉ nhìn mặt cô, tuyệt đối là khuôn mặt xinhđẹp thu hút mọi người. Lúc Vu Tử vừa mới sinh Thẩm Đại Ngưng thì vẫnchưa có cảm giác gì, khi gương mặt cô hơi hé lộ ra, chính là khuôn mặtbúp bê tinh xảo. Người ta thường nói cô gái nào ngày còn nhỏ xinh xắnthì lớn lên sẽ không quá xinh đẹp, còn Thẩm Đại Ngưng thì ngày nhỏ bộdạng xinh xắn, lớn lên lại càng hấp dẫn.
“Ngưng Ngưng, về sau đừng nói như thế với bố con nữa.” Vu Tử không ủng hộ, thở dài.
Thẩm Đại Ngưng cất di động, quay sang nhìn mẹ, “Con biết rồi.”
Vu Tử vươn tay vuốt tóc con gái, ôm Thẩm Đại Ngưng vào lòng, đây là bảobối của bà, là bảo bối của cả nhà họ, cũng là niềm hy vọng của gia đìnhnày.
Thẩm Đại Ngưng cảm nhận được thứ tình cảm đặc biệt của mẹ, không nói một lời, để mẹ ôm mình.
Vu Tử không ở lại bao lâu thì đi ra, Thẩm Đại Ngưng nhìn bóng lưng mẹ thì có chút đăm chiêu.
Ban đêm, sau khi Vu Tử và Thẩm Việt đều đã đi ngủ, Thẩm Đại Ngưng ra khỏiphòng, cô đi đến gian phòng cuối hành lang. Cô đi vào, cẩn thận đóng cửa lại, không tạo ra tiếng động nào. Gian phòng này là phòng cho khách,vẫn không có ai ở, bởi vậy giường cũng không trải ga. Cô đi đến bancông, cẩn thận trèo lên lan can, sau đó từ không trung đi đến một gianphòng ở trên lan can, cô cẩn thận nhảy, sau đó phủi phủi bụi trên tay.Cửa sổ trên ban công mở ra là có thể tiến vào gian phòng này, mà cửagian phòng đó, sớm đã bị bịt kín rồi.
Cô đi vào, cảm giác này thật đúng là giống căn phòng ma. Bởi vì trên tường dán một vài tấm ảnh, trên ảnh là một nữ sinh trẻ trung tươi tắn, phần lớn đều là ảnh một người,một vài bức thì là ảnh chụp cùng bố mẹ. Trong phòng rất âm u, chỉ có thể tồn tại những vầng sáng như ẩn như hiện, cô đi qua, ngồi trên giường,sau đó bỏ điện thoại ra bật đèn lên.
Cô và nữ sinh trong bức ảnhcó cùng bố mẹ, nhưng khi cô sinh ra, nữ sinh đó đã mất rồi, cảm giác đóthật ra rất kì quái, giống như một kiểu tiếp diễn của sinh mệnh vậy.
Căn phòng đương nhiên có rất nhiều bụi, cô cũng không để ý, cứ ngồi nhưvậy. Có lẽ là biết được nữ sinh trong những tấm hình trên tường đã chết, vì thế căn phòng này cũng có vài phần âm khí. Thẩm Đại Ngưng đã pháthiện từ lâu, căn phòng này có thể khiến những phiền muộn của cô trở nênan tĩnh lại, cô rất buồn bực, nhưng đừng an ủi cô, càng đừng hỏi cô làvì sao.
Từ ngày còn rất nhỏ cô đã phát hiện căn phòng này, có lẽlà có tâm tư muốn phản nghịch, bố mẹ càng cấm thì cô lại càng muốn vàoxem đến cùng, vì thế thừa dịp họ không chú ý, cô vẫn nghĩ cách để vàocăn phòng này.
Nhiều năm như vậy, căn phòng này cũng chưa từng thay đổi, ngoại trừ lớp bụi lại càng thêm dày.
Căn phòng không lớn, có một chiếc giường rất thoải mái, phía trên hai ngăntủ đầu giường đều sắp xếp gọn gàng, một bên bày một vài thứ vật phẩmtinh xảo, một bên bày cốc uống nước và các loại kẹp tóc. Cạnh giường làtủ quần áo, tủ không lớn, lại rất đẹp, có những bông hoa nhỏ màu xanh để trang trí. Sau đó tiến vào phòng có một chiếc bàn học, trên bàn học cómột chồng sách, một chiếc gương xinh xắn, còn có mấy loại lược gì đó.Căn phòng rất ngăn nắp, dường như có thể tưởng tượng ra được người ở căn phòng này là một nữ sinh rất nhu thuận, cô ấy có thành tích xuất sắc,là cô con gái ngoan ngoãn hiểu chuyện, đồng thời cũng là kiểu nữ sinh mà bề trên thích khen ngợi nhất.
Rất hiển nhiên, tính cách nữ sinhnày không có gì giống với Thẩm Đại Ngưng cả, liếc mắt một cái nhìn chiếc giường giống như ổ chó của Thẩm Đại Ngưng là có thể khỏi cần nói gìrồi.
Thẩm Đại Ngưng thở dài một hơi, có lẽ là yên ắng quá mức,dường như cô có thể cảm thấy được tiếng thở của mình cũng có âm vọnglại.
Tuy rằng tâm tình phiền muộn của cô đã ổn định lại không ít,nhưng cô lại không quá thoải mái như cũ, cô trực tiếp nằm xuống giường,cũng không để ý nó bẩn đến mức nào, “Thẩm Tây Nguyệt… chị xem, tâm tưcủa chị chỉ có mình em biết. Chị có hận em không, người đàn ông chịthích đến vậy, rõ ràng em chiếm được, lại cố tình không chút quý trọng,sau đó bỏ anh ta, rồi anh ta lại về với người phụ nữ ở bên anh ta lúcban đầu. Em đoán, có lẽ chị sẽ rất hâm mộ em, bởi vì em làm được chuyệnmà cả đời chị cũng sẽ không làm, bởi vì chị là nữ sinh ngoan, chị nhìnthấy Chu Thừa Trạch và Liễu Tư Ngôn thắm thiết bên nhau, chị sẽ chúcphúc, mà em thì độc ác đi nguyền rủa họ…”
“Kì thật em cũng khôngbiết suy nghĩ của em với Chu Thừa Trạch là thế nào nữa, thời điểm đó emchỉ cảm thấy chơi rất vui mà thôi. Bọn em hợp tác trong bộ phim tên, lúc ấy em nghĩ, một người cô quạnh,vậy hai người thì sao, hai người ở bên nhau thì như thế nào. Em thừanhận em rất không có liêm sỉ mà quyến rũ anh ta, ai bảo anh ta suốt ngày bày ra cái bộ dạng lý trí đó chứ, chính là cái loại mà mấy cô gái nhỏmiêu tả ấy, ừm, cấm dục đó. Thật ra em chỉ muốn nhìn thấy dáng vẻ kháccủa anh ta thôi, sau đó lại cảm thấy không đạo đức một lần hình như cũng rất tốt, tiếp đó liền như vậy…”
“Kì thật tới bây giờ, em cũng cảm thấy tất cả giống như một giấc mơ vậy. Em kết hôn với Chu Thừa Trạch,còn sinh con nữa. Cái loại cảm giác này vô cùng không thực tế, bởi vìngay cả bản thân em cũng không biết vì sao mình lại làm vậy nữa, lúc lyhôn em đã nghĩ, như vậy hẳn là sẽ không có cái cảm giác bước trên mây đó nữa nhỉ! Nhưng trên thực tế, em cảm thấy em vẫn còn bước trên mây tiếp. Hiện giờ nhìn thấy Chu Thừa Trạch và Liễu Tư Ngôn ở bên nhau, vẫn làrất không thoải mái, năm đó cảm giác của chị là thứ cảm giác không thoải mái này sao?”
“Nếu năm đó em và Chu Thừa Trạch bằng tuổi, xí, sao có thể có chuyện gì của Liễu Tư Ngôn chứ, vừa khai giảng em sẽ tóm lấyanh ta luôn. Với cái tính đó của anh ta, có thể tóm được thì vẫn có chút phiền toái, nhưng không sao, da mặt em dày mà, anh ta còn chưa chấpnhận em ngày nào thì em cứ làm phiền anh ta ngày ấy, vẫn làm phiền anhta, anh ta không chấp nhận em, em cũng có thể khiến anh ta không dámchấp nhận người khác luôn.” Có lẽ là nghĩ tới cảnh tượng đó, bản thân cô cũng cảm thấy buồn cười, cô cười khẽ.
Thật ra cũng chẳng thú vịgì, cho tới giờ cô cũng không thích kể về tâm sự của mình, bất kể là aicũng không được, nhưng cô lại nói ra tâm sự của mình cho Thẩm TâyNguyệt. Trong mắt cô, nếu Thẩm Tây Nguyệt còn sống, có lẽ sẽ là một bàchị gái hiền lành thấu hiểu lòng người, có đôi khi vẫn rất tiếc nuối, cô chưa bao giờ gặp Thẩm Tây Nguyệt, dù rằng ở đây có nhiều ảnh chụp nhưvậy.
Trầm mặc hồi lâu, cô lại khẽ hỏi: “Chị nói xem, em có cầnđoạt lấy Chu Thừa Trạch không? Chính là cho dù không đoạt được thì cũngkhiến Liễu Tư Ngôn không đoạt được ấy…”