Uyển Sam giành lại cốc nước, may chưa bị nam nhân uống ngụm nào. Vu Quân chống tay dựa vào thành bếp, hờn trách:
\- Giật cả mình... Cũng chỉ là cốc nước cam, sao em hét lớn với anh vậy chứ...
Nam nhân trưng ra vẻ mặt yếu mềm bị bắt nạt, Uyển Sam thoải mái hơn, cười tủm tỉm rồi đặt cốc nước ra xa, đi lại phía anh nhéo mạnh vào má, có ý đánh lạc hướng nam nhân, sau cùng đáp:
\- Đáng đời anh...
Ngay tức khắc cô quay đi, cầm lấy li nước cam rồi vòng lên cầu thang, bỏ mặc Vu Quân chôn chân nhìn theo mình. Đến khi khuất tầm mắt anh cô mới khẽ thở dài, tinh ý thì dưới đáy cốc cặn bột chưa tan hết, cũng có thể viện cớ là đường chưa tan ra nhưng cẩn thận vẫn hơn...
Một tối nọ, Uyển Sam ngồi bên bàn làm việc, ngầm tính nhẩm số ngày thuốc phát tác chỉ còn đếm trên đầu ngón tay, khẽ thở dài rồi ánh mắt liếc sang tấm ảnh lớn treo trong phòng, đó là bức ảnh của cô và Vu Quân trong một lần dạo chơi. Nhớ lại hôm đó đã vui lắm nên cả hai chụp ảnh và nụ cười thực tươi, tưởng như một mối tình đầy trong sáng và yên bình. Uyển Sam đi đến phía trước, tay rờ vào khung tranh mạ vàng, ánh mắt thể hiện sự nuối tiếc, lẩm bẩm:
\- Sắp kết thúc rồi...
Cô rời xuống bếp lấy một ít hoa quả, cầm theo tiến lên lầu về đến thư phòng Vu Quân. Bước vào không thấy anh, bên góc phòng là khu chơi bi\-a, đoán chắc anh ở đó. Uyển Sam nhanh bước vào, nép nhìn một lúc thấy vẻ mặt anh thư giãn vô cùng. Cô tiến vào, đặt khay hoa quả lại bên cạnh, nói:
\- Tâm trạng anh dạo này rất tốt,Vu Quân...
Nam nhân cúi xuống ngắm bóng vào lỗ, đánh một phát mạnh là trúng, xong quay ra ôm eo nữ nhân kéo lại mình, cánh mũi anh cúi xuống cạ cạ lên khắp khuôn mặt cô, đáp:
\- Phải
Bất giác anh kéo cô lại trong lòng, giương tay cô cầm lấy cây gậy đánh bóng, hơi đè người mình lên cơ thể cô, ngắm trúng một quả bi\-a rồi cùng Uyển Sam đánh vào lỗ. Sau quay ra đặt cô ngồi lên bàn bóng, chống tay hai bên, nhẹ nhõm:
\- Bác sĩ bảo khoảng 1 tháng đổ lại thôi... Ba sẽ hoàn toàn bình phục...
Uyển Sam cũng niềm nở khuôn mặt cười, tuy là có ánh mắt ánh lên vẻ man mác buồn sâu bên trong, gật gù theo ý anh:
\- Ừ... Vậy thì quá tốt rồi...
Trông thấy vẻ mặt mong chờ và háo hức của nam nhân hệt như đứa trẻ, trong thâm tâm cô hơi quặn lại, ha.. Khoảng 1 tháng, thời gian mà Chương Cảnh Điền lão chỉ còn nằm trực chờ chết, kèm với những cơn đau tra tấn thần kinh lẫn các cơ xương. Uyển Sam đưa tay lên đan vào mái tóc anh, xoa nhẹ nhàng rồi ôm lấy nam nhân, thủ thỉ:
\- Vu Quân...
Anh ôm chặt lấy cô trong lòng, tham lam hít hà lấy hương thơm mê hoặc trên cơ thể nữ nhân, nhỏ nhẹ hỏi han:
\- Sam Sam... Có chuyện gì sao?
Ánh mắt cô lộ ra vẻ yếu mềm, rúc chặt trong lòng anh, sau mới bộc bạch:
\- Nếu... Có một ngày em làm chuyện sai trái với anh... Lúc ấy anh sẽ xử lý em ra sao?
Vu Quân bỗng nghiêm mặt lại, anh đỡ thẳng cô dậy, trông thấy vẻ mặt trầm buồn của vật nhỏ không khỏi yếu lòng, an ủi:
\- Uyển Sam... Anh sẽ không...không làm bất cứ điều gì tổn thương em cả... Sai lầm đó lớn như nào, anh vẫn bao bọc và chở che em... Không một ai được làm hại đến em hết. Sam Sam..
Cô nghê vậy đành phì cười, đưa tay lên đấm vào lồng ngực anh, cà rỡn:
\- Anh này... Trông anh nghiêm nghị quá vậy, còn nói mấy lời... Thật chết cười mất...haha..
Vu Quân nhếch môi cười nhẹ theo cô, ánh mắt vãn hiện sự hiếu kì, hỏi:
\- Nhưng.. Em đang gặp chuyện gì? Bỗng dưng lại nói những lời như vậy...
Uyển Sam vòng tay bá lấy cổ anh, chu môi lên lạm chanh:
\- Em hỏi trước... Thử lòng anh như nào thôi... Mà anh không được nuốt lời, không đừng trách em..
Ánh mắt cô gằn lên lườm nguýt nhìn lấy anh ra vẻ đe dọa. Nghe vậy Vu Quân cũng thở phào, sau ôm chặt lấy cô, trách nhẹ:
\- Đừng đùa vậy... Thật khiến lo lắng...
Uyển Sam trên môi nở nụ cười bi ai, chắc chắn đến lúc biết sự thật, anh sẽ không còn vẻ dịu dàng này nữa. Chính vì vậy mà trong lòng cô lại đang toan tính một kế hoạch khác, sau khi Chương Cảnh Điền chết, Uyển Sam phải thận trọng và tiêu hủy mọi loại thuốc cô đang giữ, tất cả phải sạch sẽ
Sau một khoảng thời gian chữa bệnh và được chẩn đoán là có sự tiến triển về sức khỏe của Chương Cảnh Điền, Vu Quân đã bớt lo lắng hơn nhiều, so với trước thì luôn túc trực gần bên ông Chương, giám sát chặt chẽ về an ninh thì giờ đã cho người làm lại gần và chăm sóc... Cho tới một hôm..
Uyển Sam tối đó lại theo thường lệ, vẫn là vài viên thuốc và cốc nước cam. Duy là lần này có lẽ độc tính đã đủ và sẵn sàng phát tác, đang uống dở cốc nước cam bỗng Chương Cảnh Điền ho sặc sụa, bàn tay không còn lực mà làm rơi li nước. Tiếng vỡ của thủy tinh vang lên sắc lẹm "Choang"