Vu Quân cầm tay cô dắt vào trong nhà, nhàn nhạt đáp:
\- Lọ hoa đó đã nhờ thím Liên cắm xong từ trưa rồi...
Cô nghe vậy liền nhẹ nhõm, cùng anh đi tới bàn ăn. Bữa tối có mấy món hầm cay nóng hổi, thực hợp cho cái thời tiết se lạnh đầu đông này. Vu Quân kéo cô ngồi sát lại mình, gắp lấy một miếng móng giò hầm rồi gỡ lọc thịt bỏ sang bát Uyển Sam, có món gì ngon anh đều tự tay chọn rồi lọc bỏ xương cho cô. Nữ nhân chỉ việc thưởng thức. Cô ngồi bên cạnh nhìn anh chằm chằm, lại nghĩ ngợi. Nếu anh biết chính cô là người ngấm ngầm hãm hại ông Chương thì lúc ấy anh sẽ thấy như nào? Mọi sự ôn nhu yêu chiều này của nam nhân có còn dành cho cô nữa không hay sẽ biến anh thành con người khác? Mối quan hệ tốt đẹp và gắn bó của hai người rốt cuộc cũng sẽ tan vỡ mà thôi...
Uyển Sam bần thần ra nghĩ ngợi, để đến lúc anh lên tiếng nhắc:
\- Còn không mau ăn đi...
Uyển Sam cười có lệ, quay ra dùng bữa. Đến tối lại theo thường lệ, đem nước cam và thuốc cho ông Chương. Chương Cảnh Điền thấy cô liền cười nhẹ, nói:
\- Đã đến giờ uống thuốc rồi sao?
Cô tiến lại, lấy ra hai ba loại thuốc khác nhau, rót li nước đầy rồi nhỏ nhẻ:
\- Thuốc của ba đây...
Như mọi lần Chương Cảnh Điền sẽ uống ngay, nhưng giờ ông lại chần chừ ra mặt, đưa những viên thuốc lên nhìn ngắm rồi đưa lại mũi hửi mùi. Điều này khiến cô hơi lo lắng, ngộ nhỡ ông ta phát hiện ra điều khác lạ trên viên thuốc hay biết đây là thuốc độc thì sao? Uyển Sam gấp gáp:
\- Ba...Sao...ba chưa uống thuốc đi...ba mau uống đi ba...
Trái với vẻ ngoài hơi mất tự nhiên đó của cô thì Chương Cảnh Điền vẫn ung dung như vậy, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
\- Dạo này sức khỏe ta tốt lên trông thấy... Liệu có phải nhờ những viên thuốc thần này không?
Uyển Sam thở nhẹ, có vẻ là ông ta chưa sinh nghi, cô lấy lại bình tĩnh, đáp:
\- Đều là những loại thuốc tốt nhất được bác sĩ kê riêng đó ạ.
Sau cùng Chương Cảnh Điền đã uống, Uyển Sam trông thấy thì thở phào. Đợi một lúc nữa sẽ cho ông ta uống nốt cốc nước cam này, như vậy viên thuốc đó và loại bột này hòa với nhau độc tính sẽ mạnh hơn gấp bội. Giai đoạn này cần để Chương Cảnh Điền uống đúng liều thuốc này theo quy định ngày, như vậy bệnh mới tiến triển nhanh hơn, giúp cô rút ngắn thời gian trả thù
Uyển Sam ngồi bên cạnh giường, đưa tay xoa bóp nhẹ các cơ tay, bắp chân của Chương Cảnh Điền. Ông gật gù ngửa đầu ra sau, bỗng hỏi:
\- Uyển Sam... Con tuy không phải máu mủ của ta nhưng trong lòng ta đã coi con như con ruột...
Uyển Sam dừng tay lại, hơi hẫng người rồi tiếp tục xoa bóp, nhàn nhạt trả lời:
\- Con..con cảm ơn ba...
Chương Cảnh Điền bỗng tâm sự thêm:
\- Ngoài Vu Quân, A Điền, vài tên đệ tử lâu năm thân tín đếm trên đầu ngón tay khoảng 5\-6 người và con... Những người ta hết mực tin tưởng.... Ta không chấp nhận được một ai trong số đó có ngày sẽ quay ra phản bội ta..
Lời nói của ông Chương lúc này có ý gì? Uyển Sam nóng ruột, tự vấn và hai mắt hơi lo lắng, cúi gằm mặt xuống không đáp, lúc này cần sự bình tĩnh và khôn ngoan, nếu lộ ra vẻ yếu mềm không trung thực, lão Chương tuy bệnh nhưng vẫn rất cáo già để nhận thấy... Uyển Sam sau lanh lảnh giọng:
\- Ba à... Bây giò ba đương bệnh cứ nghỉ ngơi dưỡng bệnh, mọi chuyện có anh Quân lo... Con tin những người tâm phúc bên ba sẽ không để ba thất vọng đâu...
Nói rồi cô đưa lấy cốc nước cam cho Chương Cảnh Điền, ông đón lấy, nốc một hơi cạn sạch, trách nhẹ:
\- Uyển Sam... Hôm nay hình như hơi ít đường đó, chua quá...
Cô cười hì, bắt đầu ngồi tán chuyện phiếm cho ông đỡ chán.
\- Haha... Thật vậy sao...
Tiếng ông Chương cười lớn sau mấy câu chuyện cười nhảm cô kể. Liếc ra đồng hồ, đã gần 10 giờ, Uyển Sam nói:
\- Trời...đã muộn rồi... Ba nghỉ sớm đi...
Cô từ từ đỡ ông Chương nằm xuống, kéo chăn đắp rồi bật đèn ngủ. Chương Cảnh Điền nói thêm:
\- Uyển Sam... Khi nào ta khỏe hẳn lại, mọi ơn nghĩa và sự hi sinh của con... Chương Cảnh Điền ta nhất định báo đáp cho con đầy đủ...
Cô cười nhẹ, chào tạm biệt rồi ra ngoài. Đi trên hành lang, ngẫm nghĩ lại lời Chương Cảnh Điền nói, bỗng thấy một sự phỉ báng lớn. Khuôn mặt cô chứa đầy đểu giả và toan tính, khẽ nói:
\- Báo đáp sao?.. Chậc...Hãy báo đáp tôi bằng cái chết đau đớn của lão ấy...
Thời gian trôi qua cũng đã 2 tháng, trong khoảng thời gian vừa rồi bác sĩ đến khám không thể nào biết có dấu hiệu của căn bệnh đang xấu đi.
Một tối nọ..
Ăn xong Vu Quân lên thư phòng có chút chuyện từ ban nãy, cô ra bếp lại pha nước cam, đã hòa tan thuốc bột ra. Toan chưa kịp mang lên, thấy thím Liên gọi:
\- Cô chủ à... Ra đây với tôi một chút được không? Có món ăn làm cho ngài Chương vào ngày mai nhưng tôi hơi thắc mắc về nguyên liệu làm...
Uyển Sam bỏ lại cốc nước cam, cứ thế chạy ra chỗ thím Liên, cũng chỉ mất 15 phút là xong. Đến khi quay lại thấy Vu Quân đã xuống bếp từ lúc nào, tay cầm cốc nước cam toan uống liền bị cô lấy lại, nói:
\- Vu Quân... Ai cho anh uống nước cam của ba?