Giô Xi hội đàm cùng Thừa Tướng Hari và Tướng Quân Nali một tuần. Nắm chắc tin tình báo Xứ Hi Mê, chàng lên đường đến nơi sinh sống của muội muội mà Phụ Hoàng luôn mong nhớ.
Đặt chân vào lãnh thổ Hi Mê.
Giô Xi liền bắt đầu tiến hành nhiệm vụ, chàng dùng vài tiểu xảo nhỏ thâm nhập tuyến phòng vệ Hoàng cung Salit. Sau ba tháng, chàng chính thức trở thành tiểu binh tuần tra cửa thành.
Tại đây, Giô Xi sống dưới thân phận kẻ nghèo hèn lưu vong từ Xứ Phi Nat, không thân thích và ký Văn tự bán đứt, thề mãi trung thành phục vụ triều đình, xưng gọi là Taliat.
Taliat làm việc nghiêm túc, cần mẫn, chịu khó, vài lần thực thi nhiệm vụ bộc lộ chút bản lĩnh trong việc xử lý tình huống nguy cấp. Song bên cạnh đó, chàng còn biết võ công và có y thuật. Tổng chỉ huy chú ý, ông ta hài lòng về chàng nên lưu ý nhất cử nhất động nhằm xem xét để đề bạt thăng chức với cấp trên. Taliat biết có người theo dõi mình. Chàng vờ như không biết, thâm tâm chàng vui lắm vì bước đầu đã thành công.
Vua Xê rê rất yêu chìu Naoxi. Nữ nhi thích xuất cung du ngoại, ông liền sắp xếp hành trình cho nàng rong chơi thoải mái. Dù vậy, nỗi lo sẽ mất nữ nhi khi nàng xuất cung nên ông xếp một dàn ảnh vệ luôn theo sát nàng. Nhưng đó chưa thể là tuyệt đối, ông muốn tìm một tùy tùng thân cận, đáng tin, biết chút thuật phòng thân và thêm y thuật nữa thì càng tốt. Người này là cái bóng bên cạnh bảo hộ nữ nhi phòng khi bất trắc.
Trăn trở của Vua, Quan Cận thần Hê Mên ghi nhận, âm thầm ra lệnh cấp dưới để ý, tìm kiếm bấy lâu. Lần này thực tin tốt, Phi Lốp báo ông đã tìm được một người thích hợp. Nhờ ông xem xét thêm lần cuối rồi quyết định.
Đúng như Phi Lốp nói về người này, Hê Mên xem qua cũng thật vừa lòng. Sắp tới Công Chúa lại có chuyến xuất cung dạo chơi nên ông bẩm tấu cùng Vua Xê Rê.
————————-
Naoxi không thích khi nàng du ngoại luôn có người kè kè bên. Nhưng lệnh Phụ Hoàng ban xuống nàng không thể không tuân.
Hôm nay, Taliat trình diện, nàng hỏi.
– Ngươi là người Phụ hoàng phái đến?
– Vâng thưa Công Chúa!
Taliat cuối đầu, kính cẩn hành lễ, dù không muốn nhưng nàng thỏa hiệp thôi. Không chấp nhận đồng nghĩa nàng không được quyền lợi đặc biệt đó nữa.
Thoáng nhíu mày, nàng nói.
– Đi thôi!
– Tuân lệnh.
Nàng dặn dò Taliat.
– Ra ngoài, ngươi không được gọi ta là Công Chúa! Gọi là tiểu thư, ngươi hiểu chứ?
– Vâng, nô tài đã hiểu.
Taliat tỏ thái độ bình thản, không siểng nịnh hay nói những câu thừa thải. Điều này khiến nàng khá hài lòng, nhìn chàng không đến nỗi đáng ghét.
Suốt hành trình, Taliat không trực tiếp nhìn chằm chằm vào Naoxi nhưng mọi hành động, cử chỉ của nàng đều được chàng thu vào mắt “Đây là muội muội Phụ Hoàng luôn tâm niệm ư? Thật đáng yêu, Phụ Hoàng gặp được chắc vui mừng lắm!”
Điểm đến đầu tiên ngày hôm nay là Trang trại ông Mei.
Lần trước ghé nàng được chứng kiến cảnh cừu con ra đời nên giờ ghé xem nó lớn thế nào rồi? Có khỏe mạnh không?
Ông Mei và những người trong trang trại này rất có thiện cảm với nàng. Nàng đến, họ hồ hởi ra đón tiếp. Thật ra, mọi người đều nghĩ nàng là tiểu thư của một Quan lại hay thương gia giàu có thôi. Phẩm tính thân thiết, hòa nhã không kiêu kỳ như những tiểu thư đài các khác. Mỗi lần đến đến thăm, nàng còn phân phát quà cho các hài tử nơi đây, vui đùa cùng chúng nữa. Nàng không ngại bị bọn trẻ làm dơ bẩn y phục, đây chính là điều mà mọi người yêu quý nàng nhất.
Ông Mei dẫn nàng thăm chú cừu con, giờ trông chú ta lớn hơn nhiều, rất đáng yêu. Nhìn ánh mắt đơn thuần chú cừu nhỏ, nàng thích thú ở lại chơi một chút rồi mới đi thăm nơi khác.
Đúng lúc này người của ông Mei vắt sữa bò, nàng tròn mắt xin được làm thử. Lỡ miệng nói, được ông Mei cho phép thì hơi e sợ “Lỡ nó đá một cái thì không biết sao nữa.”
Ông Mei nhìn cử chỉ e sợ của nàng liền cười ha hả vỗ ngực.
– Đã có ta trông chừng, tiểu thư cứ yên tâm.
Taliat cũng nói sẽ trông chừng giúp, nàng yên tâm ngồi xuống ghế ông Mei chuẩn bị, bắt đầu thao tác như ông Mei chỉ dẫn. Thật thần kỳ, nàng làm được rồi, thật vui quá!
Trưa hôm đó.
Ông Mei đãi hai chủ tớ Naoxi bữa trưa thịt cừu nướng, món sup đậu cùng sữa bò tươi.
Nắng chiều nhạt dần, nàng từ biệt trang trại ông Mei phi ngựa đến Thảo nguyên Xanh mà mọi lần nàng ghé. Lần nào xuất cung, nơi này không bao giờ thiếu trong hành trình rong chơi của nàng. Phi ngựa trên Thảo nguyên bao la này, tâm hồn nàng thật thoái mái, bình yên.
Xa xa, khúc sáo véo von, giai điệu trầm buồn gợi nhớ tình quê mang mác.
‘Người viễn khách..ngày đêm vất vả
Sống tha phương..đất lạ quê người
Đôi lần khuôn mặt thiếu tươi
Vì hoài bận rộn, nụ cười bỏ quên’(*) (*) Người Viễn Khách – Nguyễn Hiếu.
Tiếng sao như réo mời gọi, chạnh lòng thương nhớ, nàng lần theo tiếng sáo ngân vang. Trên bệ đá phía trước, một Công tử mang y phục trắng, dung mạo tuyệt mỹ trông tựa vị thần khó ai nắm bắt. Xung quanh chàng không nhuốm bụi nhân gian, nàng không ngờ trên đời này lại có một người như thế.
Tiếng sáo bỗng im bặt, không gian xung quanh lắng đọng lạ thường, Công tử ấy quăng cái nhìn lạnh lùng khiến nàng lúng túng, ngại ngùng.
– Ta… ta thật đã thất lễ vì nghe trộm tiếng sáo mà không xin phép. Ta… Ta…
Chàng trả lời lạnh nhạt.
– Không có gì.
Lữ khách không hề có ý muốn kết bạn, nàng hơi nhụt chí, nói vài lời vớt vát sự xấu hổ.
– Đang đi dạo thì nghe tiếng sáo của Công tử khiến ta quên mất mọi sự.
Công tử áo trắng nhìn nàng. Chàng trả lời. Ngữ âm bớt rét lạnh hơn.
– Vậy là lỗi của ta. Tại hạ đang trên đường về quê, mệt mỏi nên ngồi nghỉ ngơi chút.
Nghe tâm tình đối phương có vẻ tốt hơn, nàng hỏi thăm.
– Quê Công tử ở đâu?
– Hati!
– Hati ư? Nghe nói nơi đó phong cảnh đẹp chia làm bốn mùa rõ rệt… đặc biệt dân tình khá hiếu khách?
Lúc này Công tử ấy dường như hết kiên nhẫn, chàng nhíu mày trả lời.
– Đúng vậy, giờ đã trễ, chúng ta phải lên đường cho kịp lộ trình.
Ý tiễn khách đã rõ, Naoxi cười ngượng ngùng. Nãy giờ mặt dày bắt chuyện, phải thức thời thì hơn.
– Thật xin lỗi! Chúc Công tử thượng lộ bình an, cáo từ.
– Miễn thứ không tiễn.
Nàng xua tay, quay đầu ngựa.
– Không sao, thật là Ta đã làm phiền Công tử, xin cáo từ trước.
Chia tay Công tử áo trắng, Naoxi lại có cảm giác có sự luyến tiếc không rõ dù đối phương lạnh nhạt. Nghe tiếng sáo người ấy, lòng nàng nôn nao một cách khó hiểu. Đi đến góc khuất nàng dừng lại nhìn hai chủ tớ lữ khách, khi bóng họ xa khuất mới thôi. Nàng vực lại tinh thần, giục ngựa tiếp tục lướt cùng gió.
Nắng chiều tắt hẳn, không khí Thảo nguyên giảm xuống mát lạnh, từng cơn gió phả vào mặt khiến nàng tỉnh táo. Phần cảm xúc không rõ lúc nãy tan biến tự lúc nào, có lẽ đó chỉ là khúc nhạc đệm thoáng qua mà thôi.
Không chỉ Naoxi có phần cảm xúc đặc biệt với Công tử ấy. Thật ra khi giáp mặt, Taliat hơi sững sờ “Công tử này là ai? Sao trông giống Phụ Hoàng nhiều thế? Sao lại thổi khúc nhạc ấy?” Là người trong Quân Doanh, luyện cách quan sát là cần thiết, khi chàng cùng Naoxi đến, Công tử ấy liền bao thanh kiếm vào tấm vải. Chàng nhận ra hoa văn trên thanh kiếm, đó là của Hoàng tộc Xứ Hati. Chàng tự hỏi “Người này là bạn hay thù? Tại sao đến Hati? Ta phải nhanh báo tin cho Phụ Hoàng mới được.”
Naoxi chạy một quãng xa không thấy Taliat đuổi theo, nàng quay đầu ngựa lại hối thúc.
– Taliat! Ngươi còn đứng thần ra đó, có đi nhanh lên không?
– Vâng, thưa tiểu thư.
Tối hôm đó.
Tháp tùng Naoxi về nhà nghỉ an toàn, Taliat liền truyền thư tín cho Phụ Hoàng.
Tại hoàng cung Rô Mi.
Cầm thư tín Giô xi (Taliat) trong tay, Vua Naori mở ra đọc.
“Phụ Hoàng! Nhi thần bình an.
Nhi thần gặp và đang dần tiếp cận muội muội. Muội muội khỏe, rất đáng yêu.
Một Công tử mang y phục trắng, trong tay nắm giữ Bảo kiếm Hoàng gia (Bảo kiếm bị thất lạc).
Hắn đang tiến về Hati.
Phụ Hoàng nhớ bảo trọng
Nhi thần – Giô Xi.”
Thừa Tướng Hari nhìn Hoàng Thượng đọc xong thư thì nhìn ông như muốn nói gì đó. Kiểu muốn nói lại không biết bắt đầu từ đâu khiến tâm ông rối loạn. Ông cẩn thận hỏi Hoàng Thượng.
– Hoàng Tử nói gì trong thư thưa Hoàng Thượng?
– Hari…
Bất ngờ Hoàng Thượng gọi tên mình, Ông sốt ruột nhìn Hoàng Thượng chờ phân phó.
– Có thần thưa Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng chìa tín thư cho ông.
– Khanh xem đi!
Lướt nhìn toàn bộ thư tín, được biết Hoàng tử đã thành công tiếp cận Công Chúa. Đây thật sự là tin tốt, nhưng tín thư có nhắc ba việc: Một, Hoàng tử bình an và thân nhập Hi Mê thành công bước đầu; Hai, Công Chúa khỏe mạnh và bình an; Ba, nói đến một nhân vật chưa rõ nhân tín… Ông giống Hoàng tử Giô Xi, không biết người ấy là bạn hay thù, sao lại có bảo kiếm Hoàng gia. Thừa tướng trầm ngâm nhíu mày thì vua Naori hưng phấn hơn.
– Khanh thấy sao?
– Ý Hoàng Thượng là…?
– Khanh có ý kiến gì?
– Thần xem xét rồi báo lại với Hoàng Thượng
– Ừ! đi đi! Càng nhanh càng tốt, ha ha…
Lâu rồi mới thấy Hoàng Thượng cười hưng phấn như thế, ông không muốn Hoàng Thượng mất hứng nên vội phân phó người đi điều tra Công Tử vận y phục trắng mà Hoàng tử Giô Xi đề cập trong thư.