Tại phủ thừa tướng.
Phu nhân Menei bước vào khuê phòng tứ nữ nhi, ngồi bên giường bà từ ái hỏi.
– Con không khỏe chỗ nào, mẫu thân gọi đại phu xem thử nhé?
Mẫu thân vào thăm, Haxin ngồi dậy nói với bà.
– Nữ nhi không sao, chỉ thấy khắp người uể oải muốn ngủ thôi ạ.
Nghĩ nữ nhi thời gian qua mệt mỏi nay ngủ bù, bà cười hiền từ.
– Vậy con ngủ thêm chút đi, muốn ăn gì ta nói người làm cho.
Nói đến ăn uống nàng liền tươi tỉnh trả lời.
Nữ nhi muốn ăn bún bò.
Phu nhân Menei tưởng mình nghe nhầm nên hỏi lại.
– Con nói món gì cơ?
Haxin ngớ người, nàng quên mất nơi đây không có bún bò, xoa xoa trán nhẵn nhụi không chút mụn, nàng cười giả lã.
– Nữ nhi mơ được ăn một món lạ tên là Bún Bò rất ngon, nên bất giác trả lời mẫu thân theo quán tính.
Phu nhân Menei mắng yêu nàng.
– Con đấy! Dạo này chỉ biết ăn những món kỳ lạ thôi… Tam ca con gửi về một bao xí muội, con muốn ăn không?
Miệng dạo này luôn nhạt nhạt, mẫu thân nói đến xí muội thật sự là quá tốt, nàng cười ngọt ngào.
– Có, nữ nhi muốn ăn.
– Ừm, con ngủ tiếp đi, ta kêu Milin đưa qua cho.
– Vâng mẫu thân.
Phu nhân Menei rời phòng để nàng tiếp tục ngủ nhưng cơn buồn ngủ lúc này đã qua, nàng ngồi dựa tường suy nghĩ “Dạo này sao mình thèm ngủ hoài nhỉ? Tự nhiên thèm những món ăn ở thế giới kia kinh khủng… Nói đến nơi đó, không biết hai đứa cháu và vợ chồng Sỹ Luân sao rồi, mong bọn chúng đều bình an và hạnh phúc.”
Đang cảm thán về thế giới mà mình sống tạm gần hai mươi năm thì hình ảnh một tô Bún Bò tái nạm nóng hổi thơm ngon lờn vờn trong đầu, ứa nước miếng chép miệng “Chẹp! Chẹp! Phải nhanh chóng thõa mãn cơn thèm ăn này nếu không nó cứ giày vò mình mãi.” Nàng nhanh chóng xuống giường thay đổi xiêm y.
Sống qua một đời nơi thế giới diệu kỳ, nàng học được sự tự lập cũng như vận dụng những điều hay nơi đó. Nàng thiết kế trong phòng có toilet riêng gần như giống thế giới kia, tiện lợi vệ sinh cá nhân mà không cần cung nhân bưng bê nước ra vào phiền phức. Sáng sáng trên bàn để sẵn bình nước nóng, nàng lấy pha một chút với nước lạnh liền có thể rửa mặt, xúc miệng, xong đâu đấy nhanh chóng thay y phục, vấn tóc chỉnh tề.
Nàng định qua phòng mẫu thân kiếm xí muội chữa cháy miệng nhạt nhẽo thì Milin đưa tới cửa. Lủm một viên xí muội mặn mặn thơm ngon, thỏa mãn phần nào khó chịu, nàng nói với Milin.
– Ngươi hỏi mẫu thân giúp ta người còn món này không? Nếu còn nói người đưa hết cho ta.
Milin nhận lệnh thưa.
– Vâng thưa tiểu thư.
Tiết trời buổi sớm hơi se lạnh, rót đầy ly nước ấm từ từ uống, mắt nàng bỗng lóe lóe “Thôi chết, tháng này nguyệt sự chưa đến, sẽ không có việc gì chứ.”
Nói đến nguyện sự, nàng nhớ mấy ngày trước ở cùng Hoàng thượng mà cả mặt đỏ bừng, may mà ở đây chỉ có mình nàng không thì xấu hổ chết. Ba ngày ở trong cung, nàng cùng Hoàng thượng không rời nữa bước trừ buổi sớm người phải thượng triều mới tách nhau ra, thời gian còn lại cả hai dính chặt như hình với bóng. Có lẽ dung túng tình dục quá độ, hại nàng trở về Phủ thừa tướng nằm liệt giường cả một tuần, nếu không có phụ thân chống đỡ nàng không biết giải thích thế nào với mẫu thân.
Nàng dự tính sau khi nhận nhi tử và Natalia, danh chính ngôn thuận trở về bên Hoàng thượng sẽ cho thái y chẩn bệnh. Nàng muốn sinh thêm hài tử cho Hoàng thượng, bù đắp kiếp trước cả hai bỏ lỡ giây phút chờ đợi hài nhi chào đời.
Thiết nghĩ Haxin cùng trượng phu hảo hảo chung sống ba năm vẫn không sinh được hài tử, nên mẫu thân trượng phu cưới thêm thiếp thất khiến nàng ấy đau lòng chết đi… Nên nàng không dùng biện pháp phòng tránh thai, tuy chỉ là suy đoán, nàng đợi phụ thân về thương lượng để người thu xếp giúp mình.
Qua thăm mẫu thân, thấy người ngồi đọc sách bên cửa sổ, nàng cất tiếng gọi.
– Mẫu thân!
Mắt bà ánh niềm vui, vẫy vẫy nàng đến bên mình.
– Sao không ngủ chút nữa?
Nàng nũng nịu nói.
– Nữ nhi hết buồn ngủ rồi.
– Ừm, nếu mệt mỏi con cứ nghĩ ngơi cho thoải mái biết chưa. Ta đưa Milin hết số xí muội con thích đem về bên đó rồi.
Nàng cười ngọt ngào.
– Cám ơn mẫu thân.
Bà cười vỗ vỗ mu bàn tay nàng.
Nàng ngẩn đầu nói với bà.
– Mẫu thân muốn ăn gì, nữ nhi nấu hiếu kính người.
Ánh mắt bà vui vẻ đầy thỏa mãn.
– Tứ nữ nhi ngự trù ngày một tốt nha! Trưa nay tam ca con về, con xem làm vài món cả nhà cùng ăn.
Nàng nhớ thừa tướng có hai nhi tử, vị tam Công tử tính tình bốc đồng khiến Thừa hay than phiền. Bao ngày qua sống với thân phận Haxin, dù chưa gặp mặt nhưng nhận những món quà từ vị tam huynh danh nghĩa này, nàng mong chờ cuộc gặp gỡ sắp tới liền hưng phấn hỏi.
– Tam ca sẽ về sao mẫu thân?
Bà cười gật đầu.
– Đúng vậy, mấy bữa nay tinh thần con không tốt nên ta quên nói với con.
Bà thở dài than thở.
– Tam ca con luôn khiến ta phiền lòng, gọi nó nhiều lần về sắp xếp hôn sự thế mà nó cứ hứa lần, hứa mãi… Lần này nếu ta không thúc ép, nó còn chưa chịu về đâu.
Nàng an ủi bà.
– Mẫu thân cứ để ca tự quyết định.
Bà thoáng giận nói.
– Ta chờ nó ba mươi năm rồi, tuổi này người ta đã có cháu cho ta bế còn huynh con thì sao? Suốt ngày lông bông không đứng đắn, ta quyết định sẽ không để tam ca con tự tung tự tác nữa.
Nàng cười xoa dịu buồn bực trong lòng bà.
– Mẫu thân đừng buồn bực khiến thân thể không tốt, đợi ca về nữ nhi mắng ca phụ mẫu thân.
Bà liếc nàng cười thoải mái, mẫu thân vui vẻ nàng cáo lui xuống bếp chuẩn bị bữa trưa.
Phòng bếp tướng phủ.
Nàng hỏi bếp trưởng nấu món gì, bà Trương liệt kê món ăn bữa trưa, nghe qua đều ổn nàng gật đầu để họ làm. Còn mình sắn tay áo tự mình chế biến Bún Bò, nấu hoàn tất nàng cho cung nhân bưng vào phòng mẫu thân cùng ăn với bà.
Lần đầu tiên nếm món bún lạ miệng, phu nhân Menei tấm tắc khen ngon, thấy vậy nàng cúi xuống ăn bát bún của mình. Trước đó phu nhân Menei ăn sáng rồi nhưng lúc này vẫn ăn ngon lành, hai bát bún đều được ăn sạch sẽ, húp cạn nước.
Cung nhân dọn chén bát đi, Haxin ăn xong bát bún đầy liền thỏa mãn cơn nghiền, cơn bùn ngủ kéo đến muốn díu chặt mắt “Đúng là căng da bụng trùng da mắt mà” Nàng trò chuyện với mẫu thân đôi chút rồi kiếm cớ chuồng về phòng ngủ tiếp.
Hôm nay Thừa tướng về sớm, vào phòng ông hỏi hiền thê.
– Hatain chưa về?
Bà gật đầu.
– Vẫn chưa, nhưng có cho người báo sẽ về trễ một chút.
Ông gật đầu, tự thay cung trang thường ngày. Thấy phu nhân như muốn nói gì đó với mình mà không mở lời, phu thê bao năm ông hiểu tính bà nên hỏi.
– Bà muốn nói gì? Lại chuyện của Hatain sao?
Bà lắc đầu khó khăn mở miệng. Ông ngồi bên bà thâm tình muốn nghe nên nói.
– Là Haxin.
Nghe hiền thê nói đến Haxin khiến lòng ông thấp thỏm “Bà ấy phát hiện chuyện gì sao?” Trấn tịnh thâm tâm nhộn nhạo ông hỏi.
– Haxin có chuyện gì à?
– Mấy hôm nay con bé hay ngủ nhiều, thèm ăn những món lạ… Có khi nào con bé có thai không? Nó và Philat ly hôn rồi… Nếu có thai thì làm sao đây?
Thừa tướng cả kinh.
– Bà nói sao? Sự việc bao lâu rồi?
– Khoản một tuần nay thôi.
Ông trấn an bà.
– Để tôi qua gặp con bé thế nào.
Bà dặn dò theo.
– Ông đừng làm con bé lo lắng quá.
– Ta biết rồi.
Đến khuê phòng nữ nhi, ông gọi vào.
Haxin! Phụ thân vào được không?
Haxin mơ màng trong mộng, nghe phụ thân gọi nàng thức giấc nhẹ giọng đáp.
– Phụ thân đến, người vào đi.
Ông ngồi xuống rót ly nước, hớp một ngụm hỏi nàng.
– Mẫu thân nghi ngờ con có thai.
Sửa sang xong đầu tóc, nàng ngồi bên hồi hộp hỏi.
– Trông nữ nhi rõ ràng vậy sao?
Ông nhìn nàng trịnh trọng hỏi.
– Con có thai rồi?
Nàng xấu hổ nói.
– Nữ nhi chưa biết chắc, đợi tối nay thưa với người thì mẫu thân đã đoán trước rồi.
Ông hơi nhíu mày.
– Ta sẽ thưa chuyện này với Hoàng thượng, để người an bài giúp con.
– Vậy phiền phụ thân… Còn mẫu thân người tính sao?
– Mẫu thân con chỉ hoài nghi nên cứ làm như chưa có chuyện gì, ta gặp Hoàng thượng rồi tính tiếp.
– Vâng.
Ông hỏi thăm sức khỏe nàng.
– Bây giờ con thấy trong người thế nào?
– Rất khỏe, chỉ cảm thấy thèm ngủ nhiều và thích ăn những món của thế giới kia thôi.
Ông cười thoải mái.
– Hèn gì mẫu thân nói con thèm mấy món kỳ quoái.
Nàng xấu hổ vì sự thèm ăn không giống ai.
– Trước đây mang thai nữ nhi không thèm bất cứ món gì, lần này thì ngược lại… không biết đứa trẻ sau này có tham ăn như thế không.
Ông cười ha hả.
– Con cứ nghỉ ngơi, lát tam ca về ta cho người gọi con.
– Vâng phụ thân.