Đoàn hộ tống Công chúa Naoxi tạm dừng bên đường nghỉ ngơi, người và ngựa cần được bổ sung năng lượng mới có thể tiếp tục cuộc hành trình. Taliat nhác thấy Naoxi dùng tay phẩy phẩy cho mát, mỉm nụ cười nhẹ chàng nói cung nhân cho mình một ly nước mát cùng chiếc bánh bao nóng hổi. Nhận thức ăn từ cung nhân, chàng nhanh chóng tiến đến chỗ nàng.
– Công chúa dùng tạm chút bánh bao trước, trưa nay vẫn dùng món ăn từ lương khô… đợi tối hạ trại thần đi săn sẽ có thêm chút thịt tươi bổ sung.
Mấy ngày qua rong rủi trên đường khá mệt nhưng nàng vẫn vui vẻ nói.
– Không cần đâu, đường xá xa xôi, mọi người ăn sao ta ăn vậy, với lại…
Nàng chưa nói xong thì lính canh chạy đến báo cáo.
– Bẩm Công chúa và Thống lĩnh, có một Công tử đang phi ngựa khá nhanh về phía chúng ta.
Naoxi nhìn Taliat, xem chàng xử lý thế nào.
Taliat nhíu mày hỏi.
– Ngươi biết là ai không?
Tên lính truyền tin liền thưa.
– Chúng tiểu nhân chưa rõ danh tính, nhưng chắc chắn người này không phải kẻ thù.
Chân mày khẽ giãn.
– Được rồi, ngươi lui trước đợi ta cùng đi xem xét.
Tên lính phục lệnh rời đi, chàng nói với Naoxi.
– Công chúa ở đây nghỉ ngơi, thần ra ngoài xem thử thế nào.
Nàng gật đầu. Taliat phân phó người bảo vệ nàng rồi ra ngoài gặp tên lính lúc nãy. Một tên lính khác dẫn ngựa đến cho chàng, gật đầu ra hiệu cho tên lính truyền tin dẫn đường, cả hai cùng lên lưng ngựa phi về nơi mọi người canh tuần tra.
Tới nơi đứng chờ không bao lâu, người ấy đến gần, nhìn bóng dáng khá quen chàng hô thầm “Là Đại hoàng tử Ra Kê sao?”
Chàng liền thúc ngựa đến đón Đại hoàng tử. Ra Kê nhận người đón đầu mình là Taliat liền hỏi.
– Công chúa vẫn khỏe chứ?
Taliat kính cẩn thưa.
– Công chúa rất khỏe thưa Hoàng tử, người theo thần đi gặp Công chúa.
Ra Kê gật đầu giục ngựa theo Taliat.
Tới nơi Taliat lui, một mình Ra Kê vào gặp Naoxi. Nhìn dung nhan cửu muội quen thuộc, khóe miệng chàng nâng nhẹ.
Naoxi đang ăn trưa, thấy Đại ca Ra Kê đến khiến nàng không dám tin, đưa tay dụi dụi mắt. Đúng thật là Đại ca, nàng liền để mọi thứ trên tay xuống, chạy đến ôm chầm lấy chàng hồ hởi nói.
– Sao ca biết muội ở đây?
Chàng cười thâm tình.
– Phụ hoàng cho người báo tin, huynh không yên tâm nên đi đón muội.
Nàng cười ngọt ngào.
– Huynh thật tốt! Mà có ai đi cùng huynh không?
Chàng lắc đầu.
– Đi vội nên chỉ một mình huynh thôi.
Nàng bất mãn nói.
– Phụ hoàng an bài ảnh vệ theo bảo vệ muội, sẽ không có chuyện gì… mà huynh… huynh đi một mình lỡ gặp nguy hiểm thì sao?
Chàng nhẹ nhàn giải thích.
– Muội yên tâm, nơi này huynh rất quen thuộc nên sẽ không vấn đề gì.
Nàng bĩu môi liếc chàng, tỏ ý giận dỗi không muốn nói chuyện. Chàng cười trừ nhận lỗi, xin nàng tha thứ.
Cuối cùng nàng gật đầu tạm tha cho chàng lần này. Chàng giơ tay thề sẽ không có lần sau. Nàng hỏi chàng.
– Huynh chưa ăn gì đúng không?
Chàng cười hiền lành.
– Huynh có ăn một chút rồi.
Nhìn ca một thân bụi bặm, nàng đau lòng phân phó người giúp ca rửa mặt, thay đổi cung trang mà mình chuẩn bị cho chàng.
Ra Kê sau một hồi tẩy rửa, tinh thần sảng khoái hơn. Naoxi kéo tay chàng đến bàn ăn, bắt ăn sạch sẽ một cái bánh bao mới hài lòng buôn tha.
Mọi người tiếp tục cuộc hành trình, Ra Kê cưỡi ngựa bên cạnh xe ngựa Naoxi, lâu lâu nàng vén màn trông ra xem ca có chạy trốn mất không. Mỗi lần nàng ló đầu Ra Kê lại tặng một nụ cười ngọt ngào.
Đi đường có người đồng hành, con đường dường như ngắn lại, chẳng mấy chốc doanh trại xuất hiện dưới triền dốc.
Tại doanh trại.
Sila tập trung các Đội trưởng xem họ báo cáo việc chuẩn bị đón cửu Công chúa, ông hỏi.
– Đã chuẩn bị xong hết chưa?
Tất cả đồng thanh nói.
– Đã xong thưa tướng quân!
Ông gật đầu.
– Được, vậy dẫn ta đi xem một lượt.
Ông nói với phó tướng bên cạnh.
– Phó tướng phái người xem đoàn người Công chúa sắp đến thì vào báo để chúng ta ra đón.
Phó tướng Lanin phục lệnh.
– Đã rõ, thưa tướng quân.
Sila đi theo các Đội trưởng nghiệm thu công việc mà ông giao họ làm. Tất cả đều thực hiện tốt, ông gật gù hài lòng.
Sau hai giờ, lính canh vào báo cáo.
– Đoàn người của Công chúa đã đến thưa tướng quân.
– Đã đến!
Ông ra hiệu Lanin ở lại chỉ huy bên trong, còn mình dẫn theo một tốp lính ra bên ngoài nghênh đón.
Nhóm lính xếp thành hai hàng đón chào Công chúa, khi Hoàng tử và Công chúa đến, toàn quân hô to.
– Hoàng tử đã về! Chào mừng Công chúa đến!
Naoxi được mọi người đón rước long trọng tâm thật sự rất vui, nàng vẫy tay chào lại mọi người.
Naoxi theo Ra Kê vào thăm lều chàng trước, Taliat theo Sila đến chỗ dành riêng cho đoàn và sắp xếp hành lý. Vua Xê Rê ban hai xe quân lương cho doanh trại, Lanin phụ trách điều phối người sắp xếp lương thực nhập kho.
Bên ngoài mọi người bận rộn, nhộn nhịp khác hẳn không khí yên tĩnh trong lều Hoàng tử.
Lần đầu tiên đặt chân vào nơi ở của Đại ca, mọi thứ ngăn nắp, gọn gàng như tính tình của ca, nàng bất chấp hình tượng ngã lăn xuống giường thỏa mãn nói.
– Haiz! Cuối cùng cũng đến nơi!
Biết muội muội bao ngày qua mệt mỏi nên chàng không nỡ trách cứ, lắc đầu cười khổ. Bỗng nàng dậy hỏi chàng.
– Huynh quanh năm ở nơi như thế này sao?
Chàng gật đầu.
– Có chuyện gì sao?
Nàng nhíu mày.
– Nơi đây thiếu thốn nhiều thứ, huynh sống thật khổ.
Chàng đến bên nhéo chóp mũi nàng.
– Không, huynh cảm thấy rất vui và thoải mái.
Nàng nhìn chàng như thể chứng thực lời nói vừa rồi. Nhìn ánh mắt nàng lo lắng cho mình, chàng cười dịu dàng.
– Được rồi, Muội ngủ chút ở đây đi, lều dành cho muội đợi cung nhân thu xếp xong, tối nghỉ ngơi được rồi.
Thấy chàng nhỏm dậy định đi, nàng hỏi.
– Huynh đi đâu ư?
– Huynh ra xem mọi người chuẩn bị bữa tiệc tối nay thế nào.
– Có thịt nướng hả ca?
Trông gương mặt hưng phấn thèm ăn của nàng, Ra Kê bẹo má nàng.
– Có, muội cứ ngủ chút đi, khai tiệc huynh gọi muội.
Ra kê rời lều. Vùi trong chăn có mùi hương của chàng, nàng hít một hơi thật sâu, mỉm cười ngọt ngào chìm vào mộng đẹp.
Thấy Hoàng tử đến, Sila đến báo cáo.
– Lều của Công chúa đã sắp xếp xong, tùy tùng cùng hành lý đã an bài hết thảy thưa Hoàng tử.
– Tốt! Bữa tiệc tối nay ông chuẩn bị đến đâu rồi?
– Đã xong thưa Hoàng tử, có thịt heo rừng nướng, thỏ rừng nướng cùng món súp đậu.
Chàng gật đầu, ông báo cáo tiếp.
– Hai xe quân lương triều đình ban, Lanin đã thống kê sổ sách và cất vào kho cả rồi.
– Tốt! Tối nay có uống rượu, người canh gác không được uống rượu ông nhớ chứ?
– Đã sắp xếp thưa Hoàng tử.
– Ông làm việc ta yên tâm, nhưng đừng chủ quan.
– Vâng, thần sẽ chú ý.
Ra Kê phân phó công việc xong, xem xét qua một lượt mới trở lại lều mình. Đến bên giường, Naoxi cuộn tròn trong chăn hơi thở đều đều, hai má ửng hồng, đôi môi ướt mọng đầy quyến rũ.
Ánh mắt Ra Kê như bị đôi môi ấy định chú không sao rời đi được.
Thực ra, chàng biết con tim mình yêu cửu muội từ lâu. Mỗi khi gặp nàng, chàng dùng vẻ mặt vân đạm che dấu con tim đang đập rộn trong lồng ngực. Một tình yêu ngan trái, bệnh hoạn không nên có, nó thiêu đốt tâm hồn chàng, dù muốn quên nhưng càng lúc lậm càng sâu nên chàng lựa chọn trốn tránh, thời gian hồi cung kéo dài hơn.
Xung quanh lờn vờn hơi thở của nàng, đôi môi ướt mọng khép mở như mời gọi… lý trí bị đánh mất, nhấc chân từ từ tiến lại gần giường rồi áp môi mình nếm thử tư vị ngọt ngào ấy. Hai cánh môi chạm nhau như có luồn điện chạy qua hút chặt lấy cả hai… hơi thở chàng dần trở nên nặng nề, bàn tay thon dài không tự chủ đặt nơi gò bồng đảo mềm mại của nàng mà xoa nắn…
Trong mộng, Naoxi vui vẻ ăn cây kẹo Đại ca cho, vị kẹo thật ngọt khiến cả người nàng tê rần, thoải mái… Nàng ư hử rên rĩ…
Tiếng rên đầy mị hoặc khiến tâm tư Ra Kê nhộn nhạo đầy kích thích, chàng mơn trớn hôn xuống cổ rồi đến gò đôi bồng đảo kia… nịch ngực phiền phức chướng mắt, chàng dùng tay tháo phăng ra. Cặp nhũ hoa hồng hồng đầy gợi cảm xuất hiện, hai con ngươi u tối đầy sắc đục, đưa lưỡi mình mơn trớn khuấy đảo, thưởng thức tư vị ngon mềm mà cắn nuốt. Trút bớt áo ngoài, miệng chàng ngân nga theo tiết tấu của nàng, bàn tay lần mò đến nơi u cốc rậm rạp đầy kích thích. Nước như thủy triều trào ra, cả người Naoxi giật giật khiến nàng không chịu nỗi nàng rên lớn tiếng.
– A A A…
Muội muội la lớn kéo thần trí Ra Kê trở lại, khắc chế con quoái thú hoành hành trong lòng, chàng mắng bản thân “Ta đã làm gì thế này? Chẳng khác nào cầm thú thật đáng chết.”
Chàng vội sửa sang cung trang giúp nàng, sợ rằng một khi nàng biết được sẽ không tha thứ, quan tâm mình nữa.
Đại ca giật lại cây kẹo không cho nàng ăn, nàng mè nheo đuổi theo… Tức giận vì ca không thuận ý mình, nàng giậm mạnh chân thì tỉnh giấc. Trong không gian mơ hồ, bắt gặp đôi mắt như có lửa của ca nhìn mình khiến nàng không biết đang mơ hay đang tỉnh.
Ra Kê bối rối Naoxi tỉnh lại lúc này, chàng hoảng hốt vội lao nhanh khỏi lều, khác với phong thái bình vại ngày thường, bỏ lại Naoxi ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang diễn ra.