Bữa tối hôm nay rất ngon nhưng không hiểu sao Cẩn Mai lại đặc biệt ăn không vô.
Trời ơi, cái dạ dày đáng thương của cô…
Có phải vì thời gian qua ăn mỳ ly mất kiểm soát nên giờ thành ra bị đau dạ dày không?
“Cô không khỏe sao?” Nhìn thấy sắc mặt Cẩn Mai xanh xao, lúc này Cố Tư Vũ phá lệ trầm mặc mà hỏi.
Cô lắc đầu, gượng cười một tiếng. “Không sao.”
Cố Tư Vũ là người nguyên tắc lạ thường, ăn không nói ngủ không nói. Sau khi dùng xong bữa tối và phục vụ đem theo món tráng miệng lên bày trí thì sắc mặt Cẩn Mai vẫn không khá hơn.
“Cô xác định bản thân ổn?” Anh nhíu mày, nhìn cô bằng ánh mắt suy ngẫm.
“Tôi ổn mà.” Tạm gác cơn đau này qua một bên, cô còn một chuyện đã thắc mắc nãy giờ muốn hỏi anh. “Chủ tịch Cố, thật ra là anh muốn gì? Anh từng nói bản thân không thích người dài dòng vậy thì cứ nói thẳng ra đi.”
Từ khi gặp lại Cố Tư Vũ đối xử với cô rất kì lạ, chưa kể tới việc anh không tức giận vì cô giả mạo thân phận để vào Joyce lừa dối anh thì chỉ việc cái danh xưng thân mật kia được từ miệng anh phát ra cũng đủ khiến người ta sởn da gà. Trực giác cho cô biết người đàn ông này sẽ không vô cớ đối tốt với người khác.
Đối với sự thông minh này của cô, Cố Tư Vũ hài lòng cười khẽ. “Phan tiểu thư nếu đã lên tiếng thắc mắc thì tôi cũng trả lời. Tôi là người làm ăn kinh doanh, đối với những nhân tố có khả năng đem lại lợi nhuận về cho Joyce tôi đều sẽ không bỏ qua.”
Một suy nghĩ bừng sáng trong đầu Cẩn Mai. “Anh muốn tôi quay lại Joyce?”
Anh không nhanh không chậm gật đầu, biểu tình bình thãn khiến người khác không nhìn ra anh đang nghĩ gì. “Điều kiện hợp đồng chắc chắn khiến cô cảm thấy thu hút.”
Hiện giờ tuy mẹ cô vẫn chưa chính thức trả lời nhà họ Phùng nhưng có vẻ như mối hôn sự giữa cô và Phùng Tử Sâm đã được hai nhà ngầm ấn định. Tuy rằng Phùng Tử Sâm rất tốt với cô nhưng ngược lại bản thân cô thì chỉ xem anh ta không khác gì Lạc Thiên Ân, chỉ là một người anh trai bình thường, cô không muốn có một cuộc hôn nhân kinh tế.
Với lại điều kiện làm việc của Joyce cô cũng rất thích, nếu có thể thuận lợi sổ lồng khỏi nhà họ Phan để theo đuổi chuyện mình muốn làm thì đối với Cẩn Mai cũng là một chuyện tốt.
“Ông ngoại và cha mẹ tôi sẽ không đồng ý.”
Cô có chút ủ rũ, tuy rằng từ nhỏ tới lớn cô luôn được che chở trong phạm vi quyền lực của nhà họ Phan, cô rất biết ơn vì điều đó nhưng nói đi nói lại thì con người vẫn luôn khát khao tìm một cảm giác mới.
Haizz, càng nghĩ thì cái bụng lại càng đau.
Cô đứng lên. “Xin lỗi, tôi đi vệ sinh một lúc.”
Cố Tư Vũ nhíu mày, ánh mắt dừng trên bàn tay đang ôm bụng kia.
Cẩn Mai bước đi, nhưng chỉ cách anh một đoạn thì bụng lại càng nhói lên khiến trán cô rịn mồ hôi lạnh, chân như mất đi trọng lực phút chốc ngã xuống.
Lúc Cẩn Mai tỉnh lại thì đang ở phòng bệnh lớn của bệnh viện, tay được ghim kim tiêm truyền nước khiến cô vừa nhìn thấy liền muốn khóc. Là kẻ nào dám cắm kim tiêm vào người cô thế? Bác sĩ ở cái thành Bách Nhật này không ai là không biết Phan Cẩn Mai cô ghét nhất là kim tiêm.
Cô nhăn mặt muốn gỡ kim ra, lúc này bên cạnh vang lên giọng nói. “Tự cô làm sẽ chỉ khiến đau hơn thôi.”
Cẩn Mai giật mình nhìn qua, Cố Tư Vũ ngồi phía xa, anh cởi bỏ áo vest ngoài có vẻ như đã ở đây khá lâu.
“Tôi hôn mê bao lâu rồi?”
“Hơn một ngày.”
“Cái gì?” Nhất thời giật mình cô ngồi bật dậy, sau đó liền xanh mặt vì đau.
“Ngoan ngoãn nằm yên đi.” Cố Tư Vũ đứng lên đi tới, rót ra một ly nước ấm đưa cho cô.
“Tôi đã cho người thông báo lại với người nhà cô rồi, nói cô cùng tôi xử lý công việc ở Joyce. Phan lão gia cũng đã đồng ý, ông bảo cô đi theo tôi học hỏi cũng là chuyện tốt.”
Cô trừng mắt, cái gì? Cô mới hôn mê có một ngày mà người này đã thay cô dàn xếp đâu ra đó hơn nữa còn tự làm theo ý mình như vậy? Tại sao ông ngoại lại dễ dàng đồng ý để cô theo Cố Tư Vũ chứ? Không lẽ ông thật sự tin tưởng tên Cố Tư Vũ này sao?
Nhìn thấy vẻ ngỡ ngàng xen kẽ sự bất mãn trên mặt cô, Cố Tư Vũ mỉm cười. Anh nhớ lúc bế cô từ nhà hàng kia tới bệnh viện, Cẩn Mai vẫn chưa hoàn toàn hôn mê, cô níu vạt áo anh thì thào yếu ớt, bảo anh không được cho trưởng bối trong nhà họ Phan biết tình trạng của cô, cô không muốn mọi người lo lắng.
Cố Tư Vũ gật đầu đồng ý.
Thật ra anh luôn cảm thấy Cẩn Mai có điều gì đó rất đặc biệt, cô khác hẳn với những thiên kim tiểu thư sinh ra ở vạch đích mà anh thường gặp. Cô rất biết chừng mực, tự tin nhưng vẫn chú ý tới rủi ro, mạnh mẽ và kiên cường nhưng vẫn khiến người khác muốn che chở. Một cô tiểu công chúa như vậy luôn dễ dàng khiến bất kì ai mới gặp đều yêu thích.
Cố Tư Vũ tùy tiện lấy một chiếc ghế xếp ngồi xuống đối diện cô, đợi cô uống hết ly nước ấm mới lên tiếng. “Cô yêu thích thiết kế sao?”
Cẩn Mai chớp mắt, gật đầu hai cái.
“Thân phận này của cô, nếu đổi lại là người khác sẽ chọn kế thừa sản nghiệp của gia đình.” Cố Tư Vũ nhìn cô bằng ánh mắt dò xét, như muốn biết mọi thứ trong đầu cô đang nghĩ.
Cẩn Mai nhoẻn miệng, bình tĩnh đón nhận ánh mắt của anh. “Tôi thích vẽ, tôi có thể thể hiện toàn bộ thế giới nội tâm của mình vào một bức tranh, điều đó thật sự rất tuyệt.”
“Thế giới nội tâm của cô chắc là những bức tranh toàn màu hồng?” Cố Tư Vũ nói.
Ánh mắt Cẩn Mai hơi khựng lại, nhưng rất nhanh liền nặn ra một nụ cười. “Cũng không hẳn, nhưng nếu đem so với anh thì vẫn tốt hơn, ít nhất tôi và anh trai chỉ hơi khắc khẩu chứ không đấu đá hãm hại nhau.”
Trong phút chốc một tia âm u lướt qua nơi đáy mắt Cố Tư Vũ, anh không tiếp tục nói chuyện nữa, Cẩn Mai cũng giữ im lặng làm cho căn phòng lớn nhất thời rơi vào không gian tĩnh lặng đến lạnh nhạt.
Lúc cô năm tuổi, từng vì thân phận và gia thế mà bị bắt cóc, bọn người đó đem cô tới phía sau một ngọn núi, thời gian đã qua lâu đến giờ cô cũng không nhớ rõ chi tiết. Cuối cùng cảnh sát kịp thời giải cứu cô, sau chuyện đó cô bị kinh hãi một thời gian, sợ giao tiếp và khép kín bản thân trong phòng, ngày ngày chỉ vẽ vời những bức tranh mang màu sắc u ám. Gia đình còn sợ cô ám ảnh tâm lý nên đặt biệt nhờ một chuyên viên tâm lý giúp cô hòa nhập lại với cộng đồng.
Thật ra giờ nhớ lại cũng không còn hoảng sợ, nhưng chuyện đó giống như một ký ức đen tối trong cuộc đời toàn màu hồng của cô.
Lúc này trên đầu truyền đến một cám giác ấm áp kéo cô trở về lại thế giới thực tại, Cẩn Mai nâng mắt nhìn lên.
Cố Tư Vũ đang xoa đầu cô.
“Yên tâm cô bé, đi theo tôi cô sẽ không thiệt thòi.”
…
“Tiểu Mai, Tư Vũ là người hiểu biết rộng, ở chỗ nó có nhiều thứ con có thể học hỏi. Là con gái của nhà họ Phan cũng không thể suốt ngày ở trong nhà vô tư không biết gì, lần này ông cho phép con tự do một lần để xem con bay xa được tới đâu, đừng làm ông thất vọng.” Giọng nói ông hiền từ căn dặn qua điện thoại, sau đó lại thêm vào. “Ông biết con rất thông minh, con là tâm can bảo bối của nhà họ Phan này. Cho con đi xa như vậy ông và mọi người đều không nỡ, tiểu Mai, con hãy nhớ, con theo Cố Tư Vũ là để học hỏi, nó là đối tượng để con quan sát và tiếp thu không phải vì bất kì thứ gì khác. Con hiểu ý ông không?”
“Con hiểu thưa ông.” Cẩn Mai đáp, tuy rằng trong lòng còn mơ hồ nhưng cũng không muốn hỏi thêm để tìm sâu. Cô nói thêm vài câu rồi ngắt máy, y tá cũng đem theo cháo trắng vào.
“Phan tiểu thư, cô ăn ít cháo đi.”
Lại là cái món này, Cẩn Mai có chút cáu kỉnh, không lẽ bệnh viện thành Bách Nhật này không còn món gì khác ngoài cháo trắng sao? Mấy ngày nay toàn là cháo trắng đưa tới, ăn riết rồi giờ nhìn đâu mà thấy màu trắng cô cũng ám ảnh cực độ.
“Chị y tá xinh đẹp, chị có thể đổi món cho em không? Em ăn cháo riết giờ tay chân cũng không có sức lực gì rồi…” Cẩn Mai ỉu xìu, cất lời ngon ngọt năn nỉ.
Y tá thấy cô dẻo miệng thì cũng vui vẻ nhưng vẫn không thể làm trái quy định. “Em ráng chịu thêm vài ngày nữa, đợi khi sức khỏe hồi phục hoàn toàn, có chỉ định của bác sĩ rồi thì chị sẽ đổi món ngon cho em.”
Cô bĩu môi, lúc đang tìm lý do đủ sức thuyết phục thì cửa phòng mở ra, Cố Tư Vũ và Trương Trình đi vào.
Nhìn thấy Cẩn Mai cứ cầm thìa khuấy khuấy tô cháo đầy ảo não, anh nhíu mày. “Có chuyện gì?”
Y tá bước lên, đỏ mặt đáp. “Cô ấy không chịu dùng bữa.”
Cố Tư Vũ không nhìn tới cô ấy một cái, trực tiếp bước tới ngồi đối diện Cẩn Mai, anh giật lấy tô cháo trắng trên bàn cô để qua một bên. Hành động của anh khiến Cẩn Mai khó hiểu.
“Đã không ăn thì đừng ăn, đợi khi đói rồi bất kì thứ gì có thể ăn được đều sẽ ăn.” Cố Tư Vũ ôn tồn nói, cũng không lộ ra chút thái độ gì.
Trương Trình ra hiệu cho y tá ra ngoài, sau đó cũng đóng cửa lại, đi tới đưa cho Cố Tư Vũ một xấp hồ sơ. Anh nhận lấy rồi đưa cho cô. “Xem đi.”
Cẩn Mai cầm lấy mở ra xem, bên trong là bản hợp đồng làm việc của cô và Joyce. Trong đó ghi rõ mức lương và thưởng, chế độ ngày nghỉ và làm việc, còn có cả chữ ký của anh. Cẩn Mai nhìn xuống chỗ ký tên, chữ ký kia giống như rồng bay phượng múa vô cùng uốn lượn, nét ký lại cứng cáp dứt khoát giống hệt như chủ nhân của nó vậy.
“Khoan đã, thời gian hiệu lực của hợp đồng này chỉ có một năm?” Yêu cầu của Joyce đối với hợp đồng lao động chẳng phải đều trên năm năm sao?
Cố Tư Vũ hiểu được sự thắc mắc của cô, anh chậm rãi giải thích. “Thân phận của cô không tiện ở lại Joyce lâu, bản hợp đồng lần này là ngoại lệ.”
Cô khẽ cười, nụ cười tan dần trong đáy mắt cuối cùng chỉ còn đọng lại một chút sự tĩnh lặng. “Chủ tịch Cố, hay cứ nói thẳng đi. Lý do anh muốn giữ tôi ở lại Joyce là gì?”
Cố Tư Vũ không lập tức trả lời, chỉ đưa mắt nhìn cô mang theo hàm ý quan sát cao độ. Mà Cẩn Mai cũng không hoảng sợ, nếu là lúc trước cô chắc chắn sẽ buông vũ khí đầu hàng nhưng hiện giờ cô dùng thân phận của thiên kim nhà họ Phan cũng có thể xem như là thêm một chút uy lực.
Ánh nhìn của Cố Tư Vũ rất gắt gao vô hình lại tạo cho người ta một cảm giác áp lực, cô cùng bình tĩnh đấu với anh tới cùng.
Thấy cô gái nhỏ kiên cường như vậy, ý cười bên khóe môi anh cũng xuất hiện. “Joyce vừa trải qua một vụ lùm xùm, tôi muốn cô tiếp tục dùng thân phận Lani để trở thành nhà thiết kế của Joyce trong dự án sắp tới.”
“Đương nhiên tôi biết chuyện này, nhưng tôi muốn biết dụng ý bên trong.” Cẩn Mai không buông bỏ vấn đề. “Tại sao lại là tôi?”
“Thứ nhất, cô có năng lực. Thứ hai, tôi tin tưởng cô.” Cố Tư Vũ rất ngắn gọn nhưng ngữ khí lại mang theo sự chắc chắn như đinh đóng cột.
Trong lòng Cẩn Mai xẹt qua một tia cảm giác kì lạ không rõ tên, nhưng cô lại càng muốn tìm hiểu thêm về người đàn ông này hơn. Trong ấn tượng của cô, Cố Tư Vũ là người đa nghi, giỏi mưu tính lòng người, lần này lại thẳng thừng tuyên bố tin tưởng cô? Điều này khiến cô có chút thụ sủng nhược kinh.
Cẩn Mai suy nghĩ đắn đo một chút rồi cầm bút ký tên.
Cố Tư Vũ hài lòng nhìn chữ ký của cô trên bản hợp đồng, cũng chỉ là vài nét ngắn nhưng lại đâu ra đó không lẫn lộn, rất dễ nhìn. Anh giơ tay về phía cô, lòng bàn tay mở rộng, Cẩn Mai còn nhìn thấy một đường sinh mệnh kéo dài trên lòng bàn tay anh.
Cố Tư Vũ ôn hòa nói. ‘Hợp tác vui vẻ.”
“Tôi cũng mong chúng ta hợp tác vui vẻ.”
Không hiểu sao trái tim cô chợt đập nhanh một nhịp, cô giơ tay ra bắt tay anh.
Bàn tay nhỏ của Cẩn Mai vừa mền mại lại có một chút lạnh, chạm vào tay anh khiến Cố Tư Vũ nhẹ nhàng siết chặt.
Nhưng rất nhanh cô đã rút tay lại.
Lúc này Cố Tư Vũ cũng đẩy chén cháo trắng về phía cô. “Đừng lãng phí thức ăn.”
Như lời Cố Tư Vũ nói khi nãy, lúc này Cẩn Mai cũng có chút đói nên khi nhìn thấy cháo trắng sự chán ghét ban đầu cũng không còn nữa, cô ngoan ngoãn dùng cháo của mình.
Hai người họ không chú ý tới Trương Trình vẫn đang tận lực giả mù đứng bên cạnh. Cậu vừa nhìn thấy cảnh gì thế? Tại sao thái độ của cậu chủ nhà cậu đối với cô gái này lại tốt như vậy chứ?