“…Cậu Cố, cậu tìm lão già có chuyện gì?” Trần Lực cảm thấy đứng trước mặt người thanh niên trẻ tuổi này khiến ông cảm thấy vô cùng áp lực. Cố Tư Vũ cho gọi ông tới hỏi chuyện nhưng hơn mười phút vẫn không nói chuyện, chỉ nhìn ông chăm chăm.
Trương Trình lên tiếng thay Cố Tư Vũ. “Chú Trình không cần căng thẳng, cậu chủ tôi chỉ muốn hỏi chú một chút chuyện xưa thôi.”
Cố Tư Vũ bắt chéo chân. “Ông quen biết Tư Kiều chứ?”
Trần Lực nghe tới cái tê này thì liền nói. “Tư Kiều sao? Tôi quen cô ấy, hai mươi ba năm trước cô ấy là tiếp viên do tôi quản lý ở vũ trường F.”
“Ồ!” Cố Tư Vũ nhếch môi. “Hai mươi ba năm trước vũ trường F có nhiều tiếp viên như vậy, sao ông lại không cần suy nghĩ mà đã trả lời ngay thế?”
“Tôi tuyệt đối không có nhớ nhầm. Tư Kiều là tiếp viên nữ có dung mạo vô cùng xinh đẹp, nhưng phẩm chất lại thanh cao. Cô ấy tới chỗ tôi làm cũng vì tiền viện phí của mẹ mình, hoàn toàn không phải loại người mong chờ được các ông lớn để ý tới. Bởi vì xinh đẹp nên hằng ngày đều bị khách hàng quấy rối, Tư Kiều đều từ chối thế nên cũng đắc tội với kha khá người… tôi cũng đã vì cô ấy mà áy náy hơn hai mươi năm nay.”
Cố Tư Vũ chớp mắt, thoáng chốc trở nên bớt đi sự lạnh lùng thường ngày. “Ông ngồi đi.”
Trần lực đã lớn tuổi, đứng lâu nãy giờ quả thật có chút khó chịu nên giờ cũng ngồi xuống đối diện.
“Vừa rồi ông nói ông áy náy, vì sao?” Cố Tư Vũ lại hỏi.
Trần Lực nhớ lại những chuyện xảy ra năm đó, trong lòng không khỏi xúc động. “Năm đó… là, là…. Có một người lai lịch cực lớn nhìn trúng Tư Kiều. Trong lúc say rượu đã cưỡng ép cô ấy, lúc đó tôi hoàn toàn có thể đứng ra bảo vệ cô ấy nhưng vì lai lịch của vị khách kia quá lớn nên tôi không đủ can đảm…”
“Người đó là Cố Thành Khang phải không?” Cố Tư Vũ hỏi lại.
Trần Lực giật mình, sau đó gật đầu. “Sau khi bị cưỡng bức, Tư Kiều rơi vào trạng thái hoảng loạn cùng trầm cảm, cực kì thê thảm, còn nhiều lần tự sát. Sau khi tôi phát hiện cô ấy mang thai, vì sợ cô ấy trầm cảm sẽ nghĩ quẩn làm hại đứa nhỏ trong bụng nên đã nhờ một bác sĩ tâm lý theo dõi và chữa trị cho cô ấy. Sau khi cô ấy sinh đứa nhỏ ra, tôi nhớ…hình như là một đứa bé trai, nhà họ Cố… năm lần bảy lượt phái người truy sát cô ấy, sau đó thì không ai nhìn thấy Tư Kiều và con trai của cô ấy nữa.”
Sắc mặt Cố Tư Vũ vẫn thản nhiên bình tĩnh như đang nghe kể một câu chuyện cổ tích, có điều không biết từ lúc nào hai bàn tay anh đã nắm chặt lại, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
“Đó là tất cả những gì ông biết sao?”
Trần lực gật đầu, sau đó lại kêu lên một tiếng “Đúng rồi, hình như căn nhà của cô ấy vẫn bị bỏ hoang cho tới bây giờ.”
“Cho tôi địa chỉ nhà.”
Chung Cư Thuận Đạt là nơi ở gần như có thể gọi là ổ chuột vì người ở đây đa số là người nghèo khó. Sau này có một số hộ gia đình cũng dọn đi nơi khác, khắp tòa chung cư năm tầng cung chỉ còn tầng trệt là có người ở, dẫn tới những tầng trên cao bị bỏ hoang trông cực kì lụp sụp sơ sài.
Hiện giờ trời đã xế chiều, khu chung cư này lại không có đèn nên Cẩn Mai phải dùng đèn pin của Phùng Tử Sâm đưa để thấy đường đi. Máy quay đã được chuẩn bị sẵn sàng. Cô và Phùng Tử Sâm lần lượt đi từng tầng một của chung cư.
“Nghe nói chung cư Thuận Đạt này cách đây hai mươi năm cũng được xem là nơi nhộn nhịp, không ngờ bây giờ lại hoang tàn đổ nát đến mức này. Tiểu Mai Mai, anh còn nghe nói chung cư này có ma nữ áo đỏ cứ tối đến là lượn lờ vòng quanh nơi này đó…”
Phùng Tử Sâm đi sát lại, kéo tay cô. “Hay, hay là chúng ta về đi…”
Cô chật lưỡi, lườm anh. “Anh nhát gan như vậy đúng là mất mặt đội thám hiểm của em.”
Phùng Tử Sâm vốn dĩ nhát gan nhưng cũng vì Cẩn Mai thích nên anh cũng chiều theo cô.
“Phùng Tử Sâm, anh đừng có níu áo em…” Cẩn Mai bực bội đẩy anh ra.
“Anh phải níu em, nếu như có ma nữ xuất hiện anh còn có thể kéo em chạy.”
“Anh lo cầm máy quay đi.” Cẩn Mai đưa máy quay trong tay cho Phùng Tử Sâm, tạo cho anh chút công ăn việc làm để anh không hoảng sợ lung tung nữa.
Cô cầm đèn pin, cả hai người đi hết tầng một rồi tới tầng hai. Các phòng ốc giờ đều là các khối công trình mục ruỗng do chậm tiến độ hơn hai mươi năm trời. Lớp sơn màu vàng nhạt trên tường giờ cũng bị bong tróc, hoen ố do thời gian. Thậm chí rong rêu, cỏ dại mọc um tùm.
“Tử Sâm, anh quay cho kỹ vào, đừng có để out nét như lần trước có biết chưa.” Cẩn Mai vừa rọi đèn pin quan sát khắp nơi vừa lên tiếng nhắc nhở. Nhưng cô lại không thấy âm thanh trả lời của Phùng Tử Sâm. Tưởng rằng anh chưa nghe thấy Cẩn Mai kêu thêm một hai lần nữa nhưng vẫn là sự im ắng. Cô quay lại nhìn phía sau lưng… không có Phùng Tử Sâm.
Ánh đèn pin mờ mờ chiếu xung quanh, hiện giờ cô đang ở tầng 5 của chung cư, còn tên Phùng Tử Sâm này không bitết đã đi lạc tới chỗ nào rồi. Cô định đi xuống tìm anh thì lại nghe một tiếng loạt xoạt.
Bởi vì chung cư này quá mức yên ắng nên chỉ cần một âm thanh nhỏ cũng biến thành âm vang. Cẩn Mai theo hướng phát ra tiếng động, đi về phía một căn phòng. Cô nghĩ chắc do khi nãy Phùng Tử Sâm bị cô mắng nhát gan nên mới bày trò để cô hoảng sợ sau đó anh sẽ có cớ cười nhạo cô. Cẩn Mai mở cửa căn phòng đó, bên trong là một mùi hôi khó tả của nhà bị bỏ hoang nhiều năm.
Cẩn Mai chau mày gọi nhỏ. “Phùng Tử Sâm!”
Cô bước thêm mấy bước nưa thì có một ánh đèn chiếu vào mặt khiến Cẩn Mai nhất thời chói mắt lấy tay che lại ánh sáng kia, đồng thời cô cũng hướng đèn pin về phía đối diện. Cô nhìn thấy Cố Tư Vũ và Trương Trình, đặt biệt, trên tay Trương Trình còn cầm một cây súng đang hướng về phía cô.
Sau khi nhìn thấy người đến là Cẩn Mai, Cố Tư Vũ ra hiệu cho Trương Trình bỏ súng xuống.
“Chủ tịch…” Cẩn Mai khó hiểu sao Cố Tư Vũ lại tới đây, còn đem theo súng ống tới?
“Cô Lani cũng có nhã hứng đến đây dạo chơi sao?” Cố Tư Vũ nhìn cô, lạnh nhạt mà nói.
Cẩn Mai lui lại hai bước. “Không ngờ anh tới nơi này cũng mang theo súng… đúng là hoành tráng.”
Trương Trình lúc này bước lên. “Xin lỗi, vừa rồi đã đắc tội Phan tiểu thư, chỉ là thân phận cậu chủ có chút đặc biệt để đảm bảo an toàn nên tôi phải làm thế.”
Trong lúc Trương Trình nói, Cố Tư Vũ cũng không thèm để ý tới mà soi đèn đi xung quanh quan sát căn phòng, sau đó ánh đèn dừng lại trên một bức ảnh đen trắng treo trên tường.
Cẩn Mai thấy Cố Tư Vũ nhìn tấm hình kia chăm chú thì cũng tò mò nhìn theo. Ảnh đen trắng, có lẽ được chụp vào lúc chưa có công nghệ ảnh màu. Người phụ nữ trong ảnh đang tươi cười, ngũ quan thanh tú diễm lệ, xinh đẹp mà không chút dung tục nào, khiến Cẩn Mai vừa nhìn thấy cũng phải thốt lên. “Đẹp quá.”
Cố Tư Vũ liếc nhìn sang cô, sau đó lại lấy trong túi áo ra một cái ví cũ kỹ, anh mở ví lấy tấm ảnh bên trong ra. Cẩn Mai nghiêng đầu nhìn tấm ảnh Cố Tư Vũ cầm trong tay sau đó lại nhìn lên ảnh treo tường. Người trong hai bức ảnh vô cùng giống nhau…
“Xem ra đúng là bà ấy rồi.” Cố Tư Vũ nói.
Trương Trình gật đầu. “Cậu chủ, vậy khẳng định Trịnh Ân có liên quan tới chuyện này.”
Cố Tư Vũ cất tấm hình vào ví rồi bỏ lại trong túi áo. “Theo tính cách của Trịnh Ân, nếu không tận mắt thấy kẻ thù chết trước mặt thì bà ta sẽ không dừng lại.”
“Nói vậy là dì Tư Kiều đã…”
Trương Trình vừa nói chưa hết câu đã cảm thấy không khí xung quanh lạnh xuống nên lặp tức im miệng không dám nói thêm. Mà Cẩn Mai cũng thấy Cố Tư Vũ kì lạ, cả hai người họ cứ nói chuyện úp mở trước mặt cô như vậy, hơn nữa cô còn nghe thấy hình như là chuyện giết chóc ân oán… Cẩn Mai có chút thụ sủng nhược kinh. Cô âm thầm không tiếng động muốn rời đi, nào ngờ vừa đi tới cửa thì Cố Tư Vũ đã phát hiện ra.
“Cô Lani, định cứ như vậy mà rời đi sao?”
Cẩn Mai dừng chân, giả vờ bình tĩnh. “Vậy tôi ở lại làm gì?”
“Người bạn đi cùng cô hiện giờ đã bị thuộc hạ của tôi giữ lại, cô có muốn đi nhìn cậu ta một chút không?” Cố Tư Vũ vừa nói vừa chậm rãi đi về phía cô.
Cẩn Mai vội vàng lên tiếng. “Anh ấy là bạn đi cùng tôi, không phải là người xấu.”
“À, nếu là bạn của Phan tiểu thư thì… Trương Trình, cho người đưa cậu Phùng về nhà an toàn.”
“Dạ!”
Cẩn Mai không biết làm gì khác ngoại nặn ra một nụ cười thân thiện. “Vậy thì thật cảm ơn… nếu không còn việc gì tôi cũng xin phép đi về trước…”
Vừa quay lưng đi thì Cố Tư Vũ lại nói. “Tại sao mỗi lần nhìn thấy tôi là cô đều muốn chạy trốn vậy? Không biết tôi có vinh dự được cùng Lani tiểu thư dùng bữa tối không nhỉ?”
Cẩn Mai hít sâu một hơi, đã nói tới mức này rồi không lẽ cô lại quay sang nói anh ta không có vinh dự đó? Cẩn Mai nhớ tới thuộc hạ của anh còn đem theo súng, nhất thời không dám manh động. Cô lần nữa quay lại, cười cười. “Đương nhiên là được…có điều, chủ tịch Cố đừng gọi tôi là Lani nữa, tôi cứ có cảm giác anh đang muốn nhắc nhở tôi về chuyện tôi đã lừa dối anh lúc trước vậy.”
Cố Tư Vũ đứng thắng người, ánh mắt lộ ra một chút ý cười mờ nhạt. “Không gọi Lani, vậy thì gọi gì? Tiểu Mai?”
“Có thể gọi tên tôi mà…”
“Mai Mai!”
“Hả?” Cô đứng hình, người đàn ông này vừa gọi cô là gì cơ?
Anh kéo tay cô sau đó bước đi, để mặc Cẩn Mai trong tình trạng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đây là lần thứ hai cô ngồi xe của Cố Tư Vũ nhưng lần này không có Trương Trình, anh tự mình lái xe còn cô ngồi ở ghế phụ.
“Mai Mai muốn ăn gì?” Sau khi xe chạy khỏi chung cư, Cố Tư Vũ không quay đầu lại mà hỏi cô.
Trong lòng Cẩn Mai như có ai gõ nhẹ, cảm giác này khiến cô bất an. “Chủ tịch Cố…anh có thể giống như lúc trước không?”
“Giống như trước là sao?” Cố Tư Vũ hỏi lại.
“Chính là rất hung dữ, mắng tôi, mỉa mai tôi…”
Chỉ là đừng có dùng thái độ dịu dàng ôn hòa bất thường này nói chuyện với cô, càng khiến cô cảm thấy rùng mình. Cẩn Mai cảm giác sự ôn nhu của Cố Tư Vũ so với sự lạnh lùng của anh còn nguy hiểm hơn vạn lần. Một người đàn ông ăn trên ngồi trước như anh bình thường đã dễ dàng khiến phụ nữ mê mẫn, giờ lại công thêm sự dịu dàng nguy hiểm kia nữa cô e trái tim thiếu nữ sẽ không kiểm soát được.
Cẩn Mai không hiểu có phải lời cô nói mang tính hài hước hay không mà sau khi nghe Cố Tư Vũ lại bật cười. Khiến cô có chút ngây ngẩn, không kịp hiểu vấn đề.
Anh không nói gì thêm, chiếc xe màu đen bình thản chạy với tốc độ trung bình trên đường, sau đó dừng tại một nhà hàng cao cấp. Cẩn Mai xuống xe, nhìn thấy Cố Tư Vũ đưa chìa khóa xe cho nhân viên. Bên trong nhà hàng chạy ra một người đàn ông trung niên. “Cố tổng, còn có Phan tiểu thư, hôm nay đại giá quang lâm, vinh hạnh vinh hạnh. Không biết hai vị muốn vị trí bàn như thế nào để tôi đi chuẩn bị.”
“Phòng riêng, bàn hai người.”
Cố Tư Vũ đi vào, Cẩn Mai cũng theo sau anh.
Ánh mắt của quản lý nhà hàng dường như chứa vài phần kì quái khiến cô có chút không thoải mái. Một nam một nữ không thân thích gì mà dùng phòng riêng tư đúng là khiến người ta cảm giác được mùi vị ái muội.
Nhưng cô lại không thể nói với Cố Tư Vũ, lỡ như anh chỉ thích sự riêng tư chứ không có ý gì khác thì sao?
Đi theo anh vào thang máy, cô cúi đầu nhìn xuống chân mình.
Cố Tư Vũ liếc mắt nhìn qua, lại cảm thấy bộ dáng rùa rụt cổ của cô hết sức đáng yêu, anh cong môi bàn tay vươn qua chạm vào cái cằm nhỏ của cô nâng lên.
Cẩn Mai kinh ngạc, nhất thời cả người cứng đờ.
Giọng nói anh ôn hòa. “Ngẩng đầu lên, phong thái tự tin của Lani lúc trước đâu rồi?”
Cô đỏ mặt, không trả lời anh mà lúc này cửa thang máy cũng mở ra khiến tình thế ngượng ngùng tạm thời được hóa giải.