Hai khách mời nam đã đến và đang nghỉ ngơi trong phòng du thuyền.
Kiều Phương Hạ đã đợi một lúc ở nơi nghỉ ngơi bên bờ biển của tổ ghi hình. Hôm nay trời hơi nóng, đặc biệt là trên đảo Châu Sa còn nóng hơn thành phố Hạ Du một chút, nhiệt độ buổi sáng đã là mười lăm độ.
Phó đạo diễn tổ chương trình bình tĩnh bảo mọi người đưa cho Kiều Phương Hạ một chiếc dù, sợ Kiều Phương Hạ bị ăn nắng.
Đây là tâm can bảo bối của Lệ Đình Tuấn đấy.
Kiều Phương Hạ vẫn không nhìn thấy Hà Vận. Khi nhân viên công tác đi tới cầm dù che nắng của cô, Kiều Phương Hạ lịch sự hỏi nhỏ: “Chị Vận còn chưa tới sao?”
“Chị Vận đã đến khách sạn trên đảo rồi, phải lên kế hoạch ghi hình trước” Nhân viên công tác lập tức trả lời.
Kiều Phương Hạ hơi nhíu mày. Chẳng trách, hơn tám giờ cô gửi tin nhắn cho Hà Vận mà đến bây giờ cô ấy vẫn chưa trả lời.
Hơn nữa hôm qua cũng hơi muộn, đã thế từ mấy hôm trước Hà Vận bận chuyện chương trình nên cô không nhắn tin làm phiền Hà Vận.
Có thêm một khách mời nam tới, một khách mời nữ khác cũng đã tới. Hai người lịch sự hỏi Kiều Phương Hạ rằng có muốn lên du thuyền trước hay không, Kiều Phương Hạ cười đáp: “Không sao đâu, các người đi trước đi, tôi còn đợi người”
“Chờ Hoàng Nam hả?” Khách mời nữ hỏi đùa.
Bởi vì trong số báo trước, trong số các khách mời nữ, Ty Hoàng
Nam chỉ trò chuyện với Kiều Phương Hạ một lúc, trên mặt viết rõ anh ta có ấn tượng tốt với Kiều Phương Hạ. Bởi vậy, trong lòng mọi người đều rõ ràng chắc hẳn Kiều Phương Hạ và Ty Hoàng Nam sẽ được ghép đôi thành công.
Kiều Phương Hạ sửng sốt, duy trì phép lịch sự và trả lời: “Không, tôi đang đợi người đại diện”.
Những ai tham gia chương trình này đều hiểu rõ sự khác biệt giữa việc có camera và không có camera. Trong chương trình, vì hiệu quả nghệ thuật toàn diện, bọn họ có thể trêu đùa cô và Ty Hoàng Nam. Nhưng bên ngoài chương trình, tốt hơn hết là nên phân biệt rõ ràng.
“Ô..” Vị khách mời nữ ngượng ngùng đáp lại, lên du thuyền với một vị khách mời nam khác.
Kiều Phương Hạ lại đưa mắt nhìn thời gian trên điện thoại. Đã chín giờ bốn mươi lăm mà Đường Nguyên Khiết Đan vẫn chưa đến.
Trong lòng cô có chút bất an không thể giải thích được.
Khi đã gần mười giờ, Chu Thoại My và Kỷ Khanh Ngọc gần như một trước một sau đến nơi. Kiều Phương Hạ liếc mắt nhìn hai người bọn họ. Kỷ Khanh Ngọc cố ý xuống xe trước, lên xe đợi Chu Thoại My xuống xe, thân thiện giơ tay kéo lấy cánh tay Chu Thoại My. Hai người dường như còn thân thiết hơn lần trước gặp mặt.
Xem ra, vì muốn dựa sức cô tiểu thư nhà giàu Chu Thoại My này, Kỷ Khanh Ngọc đã phải hao tâm tốn sức không ít.
Khi Kỷ Khanh Ngọc đi về phía này, thấy Kiều Phương Hạ ngồi cạnh máy quay, một mình lẻ loi thì khịt mũi với cô.
Kiều Phương Hạ không quan tâm đến cô ta mà đứng dậy đi đến
bên cạnh phó đạo diễn chương trình, nhẹ giọng hỏi: “Khiết Đan có đến đây chưa ạ?”