Cho dù hai người bọn họ đã là bạn bè của nhau bao nhiêu năm nay, nhưng Trạm Khánh Minh chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ mất bình tĩnh như thế này của Lê Đình Tuấn.
Nhưng mà người phụ nữ tên là Phó Điều này cũng không xứng đáng.
Cô đến Thịnh Lâu không phải là để quyến rũ anh ta hay sao? Tất cả mọi người đều muốn bước chân vào Thịnh Lâu để làm bà chủ của nơi này, người phụ nữ tên là Phó Kiều này, chắc là không thể trèo lên cái chức bà Lệ nên mới thay đổi mục tiêu đúng không? . Đam Mỹ Sắc
Đúng là trông cô vô cùng xinh đẹp, nhìn từ trên xuống dưới vô cùng hoàn hảo, nhưng anh ta không thích một người phụ nữ có tâm cơ, mưu mô xảo quyệt đến như vậy.
Trong đầu của anh ta đúng là có ý định ngủ với cô một lần, nhưng nếu ngủ với cô một lần mà khiến mình với Lệ Đình Tuấn cạch mặt nhau thì anh ta vẫn nên tránh xa thì hơn, những thân hình quyến rũ, mơn mởn hơn cô còn đầy ra đấy.
Tuy nhiên, Kiều Phương Hạ ở bên cạnh anh ta lại ngồi yên tại chỗ không hề nhúc nhích, cô không nhìn Lê Đình Tuấn và cũng chẳng có ý định sẽ qua ngồi cùng anh.
Ánh mắt của Lê Đình Tuấn từ đầu tới cuối luôn dán chặt vào người Kiều Phương Hạ, thỉnh thoảng lại liếc qua con bài một chút, rồi nhìn chằm chằm vào cô và Trạm Khánh Minh.
Trạm Khánh Minh cũng không có bị mù, bị hai người bọn họ làm cho phiền hà khó chịu, anh ta vứt con bài trong tay xuống, thờ ơ nói: “Được rồi, không chơi nữa, chuẩn bị đi ăn cơm thôi.”
Anh ta và Lê Đình Tuấn vốn là hai người có tính cách khác nhau, công việc kinh doanh cũng hoàn toàn theo hai hướng, không hề có xung đột lợi ích nào nên bọn họ luôn đối xử với nhau như anh em tri kỷ.
Nhưng hôm nay, đây lại là lần đầu tiên anh ta bị một người phụ nữ chọc tức một cách khó hiểu.
Anh ta chưa từng bị ai lấn át trong bất cứ việc gì, người phụ nữ tên là Phó Điều này rõ ràng đang ngồi ngay bên cạnh mình nhưng anh ta lại chẳng hề cảm thấy thoải mái và sung sướng chút nào. Anh ta nghĩ rằng cô muốn đi qua chỗ Lê Đình Tuấn, mặc dù Lệ Đình Tuấn là người đã có vợ.
Người đã từng tiếp xúc với vô số phụ nữ như anh ta mà lại thua Lê Đình Tuấn, anh ta có thể không bực tức, khó chịu được không cơ chứ?
Nhà hàng cách nơi này một quãng đường, quản gia đã sắp xếp vài chiếc xe đến đón bọn họ đi qua đó.
Chiếc xe mà Trạm Khánh Minh và Kiều Phương Hạ ngồi đến nhà hàng đầu tiên, Kiều Phương Hạ bước xuống xe, đứng ở một bên im lặng chờ đợi Trạm Khánh Minh bước xuống.
Trạm Khánh Minh đưa mắt nhìn thấy cô mặc quần áo mỏng manh, anh ta bèn cởi áo vest ra đưa cho cô rồi lạnh lùng nói: “Khoác vào.”
Khoảnh khắc mà Trạm Khánh Minh đưa áo vest qua cho Kiều Phương Hạ, cô nhìn thấy sợi dây chuyền trên cổ của Trạm Khánh Minh, nó khẽ lóe sáng lấp lánh dưới lớp áo của anh ta.
Đây là những gì cô muốn có được sau chuyến đi này.
Chỉ dựa vào việc liều lĩnh cướp lấy chắc chắn sẽ không có tác dụng, nơi đây là địa bàn hoạt động của Trạm Khánh Minh, trừ khi cô sợ mình chết vẫn chưa đủ nhanh thì cứ làm.
Cô im lặng vài giây, quay sang nhìn Trạm Khánh Minh và nói nhỏ: “Không cần đâu, tôi không lạnh”
Ngay lập tức Trạm Khánh Minh đột nhiên duỗi tay ra, nắm chặt lấy bàn tay cô, kiểm tra nhiệt độ.
Thực ra Kiều Phương Hạ đã nhận thấy Trạm Khánh Minh không vui từ lâu, lúc anh ta nắm lấy tay mình, cô lập tức giả vờ vô thức rụt tay lại và không để anh ta chạm vào nữa.
Trạm Khánh Minh nhướng mắt lên nhìn cô, rồi khẽ nhíu mày lại.
Ở cách đó không xa, Lê Đình Tuấn và những người khác cũng đã đến nơi và bước xuống xe.
Trạm Khánh Minh hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại hơi thở của mình một lát, trong lòng càng cảm thấy buồn bực.
Cô làm vậy là có ý tránh gây ra hiểu lầm ở trước mặt Lệ Đình Tuấn sao?