Nhưng mà Lệ Đình Tuấn lại giống như đã bị điếc rồi vậy, anh nhẹ nhàng dỗ dành cô: “Ngoan nào, cuộc họp ngày hôm nay rất quan trọng đối với anh, nó liên quan trực tiếp đến định hướng tương lai của thị trường trong nước.”
Vẻ mặt của Kiều Phương Hạ vẫn không chút cảm xúc, tiếp tục duỗi tay ra nói: “Trả sim lại cho em”
Lệ Đình Tuấn cắn răng, chú tiểu hồ ly này, hôm nay coi như anh đã thua trong tay cô rồi.
Vốn dĩ anh muốn thay cô chấm dứt hết tất cả các mối quan hệ trước đây, ít nhất là để cô có thể tĩnh dưỡng và phục hồi sức khỏe trong khoảng thời gian này.
Vậy mà Kiều Phương Hạ lại không hiểu được ý tốt của anh.
Hai người cứ nằm yên bất động như vậy một hồi thì điện thoại di động của Lệ Đình Tuấn đang đặt trên bàn uống nước lại rung lên.
Anh quay đầu lại nhìn vào điện thoại, bất lực thở dài thườn thượt, giơ tay lên tháo cà vạt ra.
Kiều Phương Hạ ngay lập tức đưa tay ra và bắt lấy cái sim điện thoại bị đánh rơi.
Ai mà biết được anh có thể giấu sim điện thoại ở đâu cơ do cô đích thân đi thực hiện.
Bây giờ đã là giữa tháng rồi, Kiều Phương Hạ lo lắng sẽ trì hoãn mất chuyện quan trọng.
Quả nhiên, sau khi sim được lắp trở lại vào điện thoại, ngay lập tức trên màn hình hiển thị một số tin nhắn chưa đọc.
Một tin nhắn là tìm cô vào tuần trước, một tin gửi ngày hôm qua, đều dùng ngôn ngữ bí mật hỏi cô tại sao lại mất liên lạc, tìm khắp nơi không thấy cô và bảo rằng nếu thấy tin nhắn thì nhanh chóng trả lời lại.
Kiều Phương Hạ không thể đụng đến điện thoại di động và máy tính trong hai tuần qua, Lệ Đình Tuấn trông chừng cô vô cùng kỹ càng, cô không hề được đăng nhập vào bất kỳ trang mạng xã hội nào.
Cô quay người đóng cửa phòng bệnh lại rồi gọi cho đối phương ở đầu dây bên kia.
“May mà cô đã xuất hiện rồi, nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn mất…” Người bên kia nghe thấy giọng nói của Kiều Phương Hạ thì thở phào nhẹ nhõm: “Thời hạn của nhiệm vụ là vào ngày mốt, cô chỉ còn có một ngày rưỡi nữa thôi.”
Kiều Phương Hạ không đưa ra bất kỳ lời giải thích nào, cô chỉ hỏi ngược lại: “Nhiệm vụ cụ thể là gì?”
“Tiếp cận một người đàn ông, lấy được sợi dây chuyền đang được đeo trên cổ của anh ta và đưa nó cho người mà chúng tôi cử đến để liên lạc với cô là được.”
“Đơn giản như vậy thôi à?” Kiều Phương Hạ sững người hỏi lại.
“Người đàn ông này là một nhân vật tàn bạo ở nước Anh Phương của cô, những người phụ nữ bình thường không thể đến gần anh ta được, cô đi là sẽ biết khó khăn đến nhường nào. Người bên kia trả lời đầy ẩn ý.
Trời đã khuya.
Kiều Phương Hạ nhảy xuống khỏi trực thăng, đã có một chiếc xe do tổ chức Quân Diệt sắp xếp đang đợi cô bên con đường dọc ven bờ biển, Kiều Phương Hạ khớp được ám hiệu với bọn họ và bước lên xe.
Đối phương dẫn cô đến trước của một dinh thự tư nhân rộng lớn đến kinh ngạc, trên phiến đá to bên ngoài tư dinh thự có khắc hai chữ rất lớn: “Thịnh Lâu”.
Ở một nơi cách thành phố Hạ Du gần như thế này, có thể sở hữu cho mình một hòn đảo nhỏ gần như là của riêng cũng đủ thấy thân phận của chủ nhân bá đạo đến như thế nào.