Hậu sự?
Kiều Phương Hạ đảo mắt, lại nhìn về phía cửa phòng cấp cứu.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nghe thấy hai chữ này, Kiều Phương Hạ vẫn không kiềm chế được cảm xúc, cơ thể khẽ run rẩy.
Tại sao lại như vậy? Rõ ràng lần trước khi sư thúc tổ rời đi, Kiều Tứ Văn nói ông ấy khỏe nhiều rồi…
Bởi vì cô sao? Nhất định là vì lần trước Kiều Tứ Văn nghe tin có sảy thai, đoán rằng cô và Lê Đình Tuấn cãi nhau nên dẫn đến bệnh cũ tái phát.
Cho nên, tất cả là lỗi của cô.
Cô luôn miệng nói rằng muốn chăm sóc cho ông ấy cho đến khi ông ấy chết, nhưng cuối cùng, người hại chết ông ấy lại chính là cô.
Cô ngây người đứng tại chỗ, chỉ cảm thấy lồng ngực hơi khó chịu, dần dần cảm thấy hơi khó thở.
Đúng lúc này, cuối hành lang vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Kiều Đông Phương nhìn về phía đó, lập tức đứng lên: “Đình Tuấn! Sao cậu lại tự mình đến đây?”
Lệ Đình Tuấn không thèm quan tâm đến Kiều Đông Phương, bước nhanh đến bên cạnh Kiều Phương Hạ, nhẹ nhàng ôm lấy cô, trầm giọng nói với cô: “Kiều Phương Hạ, em nhìn tôi đi! Tôi có cách rồi!”
Đầu óc của Kiều Phương Hạ đang choáng váng, một lúc sau cô mới ý thức được người đang đứng trước mặt và nói chuyện với cô chính là Lê Đình Tuấn.
Cô và anh nhìn nhau vài giây, nhẹ giọng hỏi ngược lại: “Anh vừa lòng chưa?”
Ông nội phát bệnh là do mâu thuẫn giữa anh và Kiều Phương Hạ gây nên. Trong lòng Lê Đình Tuấn biết rõ, cho nên anh cũng không định biện hộ cho bản thân. Sai chính là sai, đúng chính là đúng!
Nhưng bây giờ không phải là lúc để tức giận.
Lệ Đình Tuấn vừa xuống máy bay thì đã chạy đến đây rồi. Vì anh muốn cứu Kiều Tử Văn.
Anh ôm lấy khuôn mặt tái nhợt của cô, nghiêm túc nói với cô: “Em nghe tôi nói. Tôi đã mời chuyên gia giỏi nhất đến đây! Bọn họ sắp đến rồi, vẫn còn cứu được! Bây giờ em phải thay đồ bảo hộ của bác sĩ cùng anh vào bên trong. Bây giờ ý thức của ông nội rất yếu, em vào nói chuyện với ông ấy! Em nhất định phải bình tĩnh”
Kiều Phương Hạ và anh nhìn nhau một lúc, hỏi ngược lại: “Anh chắc không?”
“Anh và các chuyên gia bên đó vẫn luôn theo dõi tình hình trong phòng phẫu thuật. Cuộc phẫu thuật cũng được các chuyên gia thao tác từ xa. Bọn họ nói rằng có thể cứu được thì nhất định có thể cứu!” Lệ Đình Tuấn trả lời chắc như định đóng cột.
“Tình hình một bên phổi của ông ấy đã trở nên tốt hơn. Sau khi được làm sạch, nhất định vẫn còn cơ hội!”
Kiều Phương Hạ nghe thấy Lê Đình Tuấn trả lời chắc chắn như vậy, lúc này mới bình tĩnh lại.
Cô vội vàng đưa tay lau những giọt nước mắt trên mặt, gật đầu trả lời: “Được, bây giờ tôi đi theo anh thay đồ!”
Lúc này, Lê Đình Tuấn thở phào nhẹ nhõm. Sau đó anh kéo Kiều Phương Hạ đi theo cô y tá ở bên cạnh vào phòng khử trùng thay đồ bảo hộ.