Phó Thành Đô lấy điện thoại di động trong túi ra gọi một cuộc điện thoại, thấp giọng phân phó với người đầu dây bên kia: “Vào đi”
Mấy phút sau cảnh sát đã đến.
Hàn Phương khập khiễng đi ra cửa tiệm, thấy Tần Vũ Nam đứng cùng một chỗ với Triệu Mai Hoàng thì sắc mặt càng thêm khó coi.
Đang muốn quay lại thì một người ngăn trước mặt cô ta, trầm giọng nói: “Cô Hàn, mời cô đi với chúng tôi một chuyến”
Hàn Phương cau mày nhìn xung quanh, phát hiện đầy đều là cảnh sát.
“Các người muốn làm gì? Tại sao tôi phải đi với các người?” Cô ta lập tức cảnh giác lùi về sau một bước nhỏ.
“Phỉ bảng, sỉ nhục quân hôn, trước mặt đám đông đánh vợ quân nhân.” Người trước mặt giữ hình ảnh được quay lại ra lạnh lùng nói với cô ta: “Chứng cứ vô cùng đầy đủ, nếu như cô Hàn chống cự không phối hợp, chúng tôi còn có thể thêm tội danh cản trở người thi hành công vụ vào”
Hàn Phương ngây người.
Mấy giây sau cô ta nhìn về phía Triệu Mai Hoàng, không phải Phó Thành Đô muốn hủy hôn sao? Sau Triệu Mai Hoàng lại thành vợ quân nhân rồi?
“Phiền cô đi với chúng tôi một chuyển!” Vị cảnh sát trước mắt nghiêm nghị ra lệnh.
“Nhưng cô ta cũng đánh tôi!” Hàn Phương lớn tiếng nói.
“Cô tát cô ấy, sau đó cô ấy đánh lại cô, đó hoàn toàn là phòng vệ chính đáng”
Hàn Phương nghe đối phương nói, giờ mới hiểu được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, khuôn mặt cô ta trắng bệch, lúng ta lúng túng lùi về sau mấy bước.
Không đợi cô ta nói thêm, cảnh sát đứng bên cạnh nhanh chóng đi lên còng tay cô lại, áp giải cô ta đi ra ngoài.
Cách đó không xa, Tần Vũ Nam nhìn chằm chằm vào thùng rác hồi lâu, hai tay nắm lại, không phát hiện ra vị hôn thê của mình đã bị cảnh sát mang đi.
“Đi thôi” Phó Thành Đô thấy mọi chuyện đã xử lí xong thì quay sang thấp giọng nói với Triệu Mai Hoàng.
Triệu Mai Hoàng nhìn Tần Vũ Nam, trong mắt hiện lên sự trào phúng.
Loại ngụy quân tử thích tiền nhưng lại tỏ vẻ không thích như anh ta chẳng lẽ cao thượng hơn người công khai thích tiền như cô ấy sao?
“Được” Cô ấy mềm mại trả lời, không nhìn Tần Vũ Nam nữa, quay người cùng Phó Thành Đô rời đi.
Lên xe cô ấy lập tức mở lòng bàn tay đang nắm chặt của
mình ra, hướng về phía Phó Thành Đô như hiện vật quý, bên trong là viên kim cương ban nãy.
Lúc vứt cái bao lì xì kia cô ấy đã lặng lẽ lấy ra.
Hơn hai trăm bốn mươi Triệu cũng là tiền! Cho dù Tần Vũ Nam không tiếc nhưng cô ấy tiếc!
Phó Thành Đô chỉ nhìn lòng bàn tay Triệu Mai Hoàng, không lên tiếng.
Từ lúc ra khỏi cửa hàng đến giờ một câu anh ta cũng không nói, chỉ trầm mặt nhận thuốc tiêu sưng cảnh vệ mới mua, vặn ra, ôm Triệu Mai Hoàng đặt lên chân mình rồi nhẹ nhàng xoa thuốc lên phía mặt sưng đỏ của Triệu Mai Hoàng.
Cô ấy không thích bất kì dấu vết không đẹp nào lưu trên mặt mình.