Triệu Mai Hoàng không đợi anh ta lên tiếng thì lại nhìn chằm chằm và nghiêm túc nói với anh ta rằng: “Ngay cả khi Phó Thành Đô không lấy tôi thì tôi cũng sẽ mặt dày mặt dạn kết hôn với anh ấy. Cả đời này, tôi đã nhận định một mình anh ấy rồi, anh nghe có hiểu không?”
Tần Vũ Nam cảm thấy Triệu Mai Hoàng đã phát điên lên rồi, đầu óc của cô ấy đã không được minh mẫn rõ ràng nữa, cô ấy cần một người giải cứu cô ấy ra khỏi đầm lầy.
Anh cho rằng lần gặp lại nhau này là lời gợi ý của ông cố cho anh ta, lần này anh ta nhất định phải kéo vãn Triệu Mai Hoàng, giải thích rõ ràng về hiểu lầm nhiều năm trước với cô ấy.
Anh ta cau mày lại và nói với cô ấy rằng: “Mai Hoàng, em gả vào nhà họ Phó như vậy là không hề có chút danh dự gì cả! Sự chênh lệch của nhà họ Triệu với nhà họ Phó hiện nay thực sự là quá lớn, các người sẽ không thể có sự bình đẳng trong mối.”
“Bình đẳng hay không thì liên quan gì đến anh chứ?” Ở phía sau, bỗng nhiên vang lên một giọng nói u ám quen. thuộc.
Triệu Mai Hoàng vẫn chưa kịp quay đầu lại thì cô ấy đã bị người đàn ông ở phía sau nhẹ nhàng kéo vào trong vòng tay.
“Thành Đô.” Triệu Mai Hoàng được bao bọc bởi mùi hương quen thuộc yên tâm đó, cô ấy khẽ sững sờ rồi ngước mắt lên nhìn người đàn ông.
Anh đã đến từ khi nào vậy? Tại sao anh cô lại xuất hiện ở đây?
Phó Thành Đô rũ mắt xuống nhẹ nhàng nhìn lấy người phụ nữ nhỏ nhắn trong vòng tay, nhìn thấy sự kinh ngạc trong đáy mắt của cô ấy, sau đó sững lại. Anh đưa tay lên dịu dàng vuốt vẻ vào nửa mặt bên bị đánh đến sưng đỏ lên của cô ấy.
Cô ấy thường ngày ưa thích nhất sự xinh đẹp, thậm chí vào hai tháng trước, khi cô ấy là phiên dịch viên được chỉ định đến tham dự cuộc đàm phán của các quốc gia chiến tranh loạn lạc, thì cô ấy vẫn ăn diện kỹ lưỡng và trang nhã.
Khi anh nhìn thấy cô ấy, chân của cô ấy khập khiễng, nhưng vì trên mặt có chút lấm lem bụi bẩn, cô ấy cũng phải cẩn thận lau sạch sẽ thông qua gương trên xe địa hình rồi mới lên xe.
Cho dù là vậy, cô ấy vẫn nóng lòng muốn đi lấy túi.
Có vẻ như túi còn quan trọng hơn cả khuôn mặt của cô ấy.
“Đau không?” Anh thương xót hỏi cô ấy.
Khi Phó Thành Đô hỏi như vậy thì Triệu Mai Hoàng vốn không mấy chịu thiệt thòi bỗng nhiên cảm thấy uất ức khó hiểu.
“Cũng tại anh đấy” Cô ấy khẽ cau mày và quở trách nói.
Nếu không phải tại anh hồi lâu vẫn không bày tỏ thái độ với cô ấy, hồi lâu không chịu từ nước ngoài trở về, thì tin đồn bên ngoài cũng sẽ không lan truyền đến mức có mũi có mắt khiến cho người ta hiểu nhầm rồi.
“Được rồi, tại anh” Phó Thành Đô nhẹ nhàng thở dài, cho dù không hiểu cô ấy tại sao lại nói như vậy, nhưng cô ấy nói anh sai thì chính là anh sai.
Vốn dĩ khi anh nhìn thấy cảnh tượng của Triệu Mai Hoàng với Tần Vũ Nam kéo giữ lấy nhau thì trong lòng đau như bị kim đâm vậy, nhưng sau đó nghe thấy cô ấy nói rằng, cho dù có như thế nào thì cũng muốn kết hôn với anh, lúc này nhìn thấy cô ấy đang làm nũng trong vòng tay thì trái tim của anh lại một lần nữa mềm nhũn.
Ngay cả khi cô ấy chỉ vì khát khao gia cảnh của anh, khát khao danh tiếng địa vị của anh thì cũng không sao cả.
Tần Vũ Nam ở bên cạnh, trơ mắt nhìn một Triệu Mai Hoàng hầu hết thời gian đều nghiêm túc khi ở bên cạnh anh ta trước đây, đang kiễng chân lên, nở nụ cười ngọt ngào và ngẩng đầu lên, chủ động hôn vào môi Phó Thành Đô một cái.