“Em gọi anh ấy là gì?” Lê Đình Tuấn không đợi cô quay đi chỗ khác, bỗng nhiên nói nhỏ.
Kiều Phương Hạ sửng sốt một chút: “Anh Lục, có gì không đúng à?”
Lệ Đình Nam nhìn cô, anh im lặng hồi lâu rồi nhỏ giọng trả lời: “Sau này gọi anh ấy là anh cả”
Để cho thân thiết một chút với cũng có thể khiến cho Lục
Đình Nam tự biết lấy bản thân, khiến cho anh ấy có thể hiểu và nhớ rõ sâu sắc rằng Kiều Phương Hạ là em dâu của anh ấy, đây chính là sự thật không thể nào thay đổi được.
Kiều Phương Hạ chẳng nói gì.
Cô cảm thấy có thể là vì Lê Đình Tuấn thấy cô gọi Lục Đình Nam pha thêm chút tình cảm, dường như có vẻ chẳng hề giống dáng vẻ của người một nhà cho nên mới yêu cầu cô như thế.
Nhưng mà anh hẳn là phải biết cô không hề muốn thừa nhận chuyện này, cho dù anh bắt ép cô cũng như thế.
Cô đang tiếp tục ăn, Lê Đình Tuấn bỗng nhiên nắm chặt tay cô ở dưới bàn, nhẹ nhàng bóp bóp đầu ngón tay của cô, không để cô cầm lấy đôi đũa.
Kiều Phương Hạ muốn rút tay của mình ra thì anh lại mạnh mẽ nắm chặt lại.
“Thả ra, anh bóp đau tay tôi rồi.” Cô nhỏ giọng nói với anh ấy.
“Sau này gọi anh ấy là anh cả” Anh chậm rãi lặp lại một lần nữa.
Lúc anh nói chuyện, đôi mắt anh còn chất chứa thêm đôi chút u ám.
Kiều Phương Hạ im lặng căng thẳng với anh một hồi, bao nhiêu đôi mắt ở bên cạnh đang nhìn, cô không muốn cãi nhau với anh.
Một lát sau cô cau mày nhẹ, nhỏ giọng trả lời: “Biết rồi.”
Lúc này Lê Đình Tuần mới thả tay ra, anh lấy đôi đũa gắp cho cô một miếng cá hấp, dịu dàng nói: “Miếng cá này khá ngon này.”
Kiều Phương Hạ nhìn miếng cá trong bát, thế nhưng cô lại không hề hào hứng một chút nào.
Miếng cá ăn vào miệng chỉ cảm thấy nhạt nhẽo và vô vị.
Một lát sau cô chợt nhớ tới lần trước ở Mã Vân, Tô Minh Nguyệt chụp lén cô đang hôn mê được Lục Đình nam bế lên xe.
Lúc đó Lê Đình Tuấn nhìn thấy thì nổi giận với cô.
Chẳng lẽ là vì chuyện lần trước nên lúc đó hai anh em họ đang gây gổ với nhau?
Nhưng mà với tình huống lúc đó, nếu đổi lại cô là Lục Đình Nam thì chắc chắn cũng sẽ ông cô đi ra, dù sao người ta đã bị hôn mê rồi, tính mạng con người mới là điều quan trọng, không thể suy nghĩ nhiều được như vậy.
Không lẽ Lê Đình Tuấn cảm thấy Lục Đình Nam thích cô à!?
Cô lại liếc nhìn Lê Đình Tuấn, vẻ mặt của Lê Đình Tuấn cũng đã bình thường trở lại, cười cười, hỏi cô: “Rất ngon đúng không?”
Ăn được một chút đồ ăn rồi, Đình Trung không ngồi yên trên ghế nữa mà hò hét muốn nhanh nhanh đi ra ngoài xem hội đèn lồng.
Lệ Đình Tuấn cảm thấy Kiều Phương Hạ cũng đã ăn no nên chào Phó Viễn Hạo rồi dẫn theo hai người đi ra ngoài.
Kiều Phương Hạ không thể đi đường quá lâu nên đêm nay Lê Đình Tuấn đã bao luôn một chiếc thuyền, chiếc thuyền lướt dọc theo dòng sông cổ chậm rãi mà trôi về phía trước.
Dọc theo đường đi có rất nhiều người đang thả đèn hoa và cả đèn Khổng Minh. Có cả những người bán đèn kéo quân và một số loại đèn lồng khác. Đình Trung nhìn thứ gì cũng thích, nhìn cái gì cậu cũng cảm thấy mới mẻ. Từ khi Đình Trung còn nhỏ, Lê Đình Tuấn đã giới hạn việc cưng chiều cậu bé, anh chỉ mua cho cậu bé một chiếc đèn kéo quân.