Ánh mắt của Lục Đình Nam dường như hoàn toàn bị Lệ Đình Tuấn cản trở, anh chỉ thấy Kiều Phương Hạ quay sang giúp Đình Trung đeo yếm lên, sau đó anh quay sang thấp giọng trả lời: “Buổi sáng!”
Lục Đình Nam biết đứa bé của Kiều Phương Hạ làm sao bị mất, lúc Phó Tình nói cho anh biết, anh cũng hỏi nhiều thêm hai câu.
Anh ấy và Lê Đình Nam nhìn nhau một cái, vẻ mặt anh cũng không vui vẻ gì cho cam.
Hai anh em của anh chưa bao giờ có tình trạng như ngày hôm nay, nhiều ngày không gặp nhau lại chẳng nói với nhau thêm một câu nào.
Im lặng hồi lâu, Lê Đình Tuấn lại nhìn anh ấy và nói nhỏ: “Anh uống rượu không?”
“Không uống, lát nữa anh còn phải lái xe về đội” Lục Đình Nam nhẹ nhàng trả lời.
“Anh bận rộn như vậy mà còn gấp gáp chạy về dự bữa cơm này, cũng thật làm khó anh rồi.” Lệ Đình Tuấn cầm đôi đũa lên, khẽ bật cười một tiếng.
Lúc Đình Nam hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại hơi thở rồi quay sang nhìn Lê Đình Tuấn.
“Không lẽ không đúng? Hay là anh vội vã quay về để gặp ai à?” Vẻ mặt Lệ Đình Tuấn thản nhiên nhìn anh ấy, hỏi ngược lại.
Nếu như cái tên khốn kiếp ngồi trước mặt anh đây không phải là em ruột của anh ấy thì lúc này Lục Đình Nam đã ra tay rồi.
Kiều Phương Hạ đang ngồi bên cạnh nghe hai anh em bọn họ nói câu được câu mất, cô chỉ cảm thấy đêm nay Lệ Đình Tuấn có hơi kỳ lạ thể nào, không thể nói rõ ra được.
Cô ngẩng đầu nhìn hai người.
Lê Đình Tuấn tiện tay gắp một miếng cần tây xào bỏ vào trong bát Kiều Phương Hạ, nói nhỏ: “Món này ngon này em”
Kiều Phương Hạ nhìn anh một cái, rồi lại nhìn Lục Đình Nam một cái.
Vẻ mặt của Lục Đình Nam hơi dịu một ít, anh ấy không có tính toán với Lê Đình Tuấn nữa, anh ấy chỉ im lặng ăn đồ ăn. của mình.
Không quá mấy phút gì đó, đột nhiên Lục Đình Nam bỗng đứng dậy đi tới bên cạnh Phó Viễn Hạo.
Kiều Phương Hạ vừa nghe thấy Lục Đình nam vừa nói rằng trong đội anh ấy còn phải bận việc đang vội giục anh ấy trở về nên anh đi trước. Phó Viễn Hạo trách móc anh ấy vài câu, bảo rằng giao thừa anh cũng ở bên ngoài, bây giờ là tết nguyên tiêu mà ăn một bữa cơm cũng không yên.
“Chỉ cần cái vụ án này kết thúc là ổn thôi” Lục Đình Nam nhỏ giọng dỗ dành Phó Viễn Hạo vài câu.
“Anh ăn no chưa?” Kiều Phương Hạ kinh ngạc lễ phép hỏi một câu.
“Ừ!” Lục Đình Nam rất bình tĩnh gật đầu, anh sờ cái đầu nhỏ của Đình Trung rồi lại nói với Kiều Phương Hạ: “Em phải tự chăm sóc bản thân cho tốt, cố gắng điều dưỡng cơ thể mới là điều quan trọng nhất”
“Cảm ơn anh Lục đã quan tâm” Kiều Phương Hạ cười với anh rồi trả lời.
Gần đây những người thân người bạn của cô đến thăm cô, ai nấy trước khi đi đều căn dặn một câu tương tự như nhau.
Mãi đến khi Lục Đình nam đi rồi, Lê Đình Tuấn ngồi bên cạnh vẫn im lặng không nói câu nào.
Kiều Phương Hạ cũng không biết tối nay Lê Đình Tuấn bị làm sao nữa, cô chỉ dường như cảm thấy là anh có gây gổ với Lục Đình Nam rồi cô nhìn về phía anh.