Kiều Phương Hạ biết Phó Viễn Hạo muốn đón Đình Trung tới đây.
Cả đời ông cụ, ngoại trừ cúi đầu trước mặt bà cụ, chỉ sợ ông ấy chưa từng tỏ ra thấp kém trước mặt người khác như vậy.
Cô im lặng một lúc rồi khẽ gật đầu.
“Được rồi! Vậy ông kêu Vô Nhật Huy tới đón thằng bé!” Phó Viễn Hạo liền cười lớn.
Trời vừa nhá nhem tối thì Đình Trung cũng đã đến đây. Kiều Phương Hạ thay quần áo xong thì xuống lầu. Đình Trung mặc một chiếc áo khoác bông màu đỏ ngoan ngoãn ngồi ở dưới lầu, đung đưa hai chân đợi Kiều Phương Hạ xuống.
Đây là lần đầu cậu bé và Kiều Phương Hạ cùng ăn Tết Nguyên Tiêu, cũng là lần đầu tiên cả nhà ba người bọn họ cùng nhau ăn Tết Nguyên Tiêu, vừa nghĩ tới thì cậu bé lại có chút vui vẻ.
Đình Trung quay đầu lại thì thấy Kiều Phương Hạ đã đi xuống, liền im lặng leo xuống khỏi ghế sô pha, tiến đến nắm lấy bàn tay Kiều Phương Hạ: “Ba đang nấu bánh trôi. Ông cố nói ăn bánh trôi xong mới đi.”
Vừa dứt lời thì Lê Đình Tuấn đã bưng một chén bánh trôi ra, đặt lên bàn ăn rồi nhìn hai mẹ con bọn họ.
“Đến ăn đi” Anh nhẹ giọng nói.
Đình Trung liền kéo Kiều Phương Hạ đi tới. Cậu tự mình leo lên ghế ngoan ngoãn cầm lấy một cái chén nhỏ sạch sẽ rồi tự mình ăn.
Phó Viễn Hạo bảo cậu bé phải biểu hiện tốt hơn, có lẽ Kiều Phương Hạ thấy cậu nghe lời thì sẽ không giận cậu và Lê Đình Tuấn nữa.
“Oa, ba làm nhân bánh là mứt dâu tây luôn nè!” Cậu cầm muỗng múc rồi cắn một miếng, vừa ăn vừa giả bộ kinh ngạc khen ngợi.
Phóng đại đến mức vừa nhìn đã biết là diễn.
Trong lúc nói chuyện cậu len lén nhìn Kiều Phương Hạ để xem cô phản ứng như thế nào.
Kiều Phương Hạ thích ăn dâu tây, nhưng cô vẫn còn trong tháng nên không thể ăn nhiều đồ ngọt. Buổi chiều Lệ Đình Tuấn đun một ít mứt dâu tây với đường cát trắng rồi bảo chị Phương bọc dâu tây làm nhân bánh.
Lúc Đình Trung vừa đến đã ăn vụng một ít mứt dâu tây, còn bị Lệ Đình Tuấn đánh tay nhỏ, nói rằng mứt dâu tây còn lại là cho Kiều Phương Hạ ăn, cậu bé không được phép đụng vào.
Cậu bé nhớ tới đây là thứ Lê Đình Tuấn dùng để dỗ vợ, Đình Trung chỉ có thể nuốt uất ức xuống, cố đè nén ý nghĩ muốn ăn mứt dâu, ngoan ngoãn đậy nắp lại.
Kiều Phương Hạ liếc nhìn bánh trôi trong muỗng của Đình Trung, im lặng ngồi bên cạnh cậu bé.
Cô thấy trên bàn chỉ có một chén bánh trôi liền ngước mắt lên nhìn Lệ Đình Tuấn: “Sao chỉ có một chén?”
Lê Đình Tuấn lấy một cái muỗng sạch đưa cho cô, nhỏ giọng giải thích: “Trước khi ông ngoại đi ra ngoài đã dặn ba người chúng ta ăn một chén thôi.”
Ông cụ muốn cầu một điềm lành vào Tết Nguyên Tiêu, người một nhà cùng ăn một chén bánh trôi ngụ ý năm nay đoàn viên.
“Buổi tối quân đội cũng dọn cơm tối, ăn bánh trôi xong thì qua đó” Lệ Đình Tuấn thản nhiên giải thích rồi cầm lấy cái chén nhỏ của Đình Trung, thả hai viên bánh trôi, còn lại thì đẩy tới trước mặt Kiều Phương Hạ.
Đình Trung vừa nhìn hai viên bánh trôi trong cái chén nhỏ của mình vừa đáng thương mong mỏi nhìn sang cái chén lớn của bọn họ.