Tính khí Mặc Hàn Bảo rất tốt nhưng anh ta vẫn luôn giữ một khoảng cách với CÔ.
Có điều Kiều Phương Hạ bỗng nhiên phát hiện ra Mặc Hàn Bảo đối xử với An Dương có hơi khác. Có thể là do An Dương vừa lanh lợi vừa hiểu chuyện, rất được lòng người khác.
Nhưng mà con gái lớn lên bên cạnh người thân của mình vẫn tốt hơn.
Kiều Phương Hạ nhìn An Dương nhảy ra ngoài. Đột nhiên cô cảm thấy những lời cô vừa nói với An Dương rất đúng.
Xét cho cùng, ngoại trừ Lệ Quốc Chiến thì trên thế giới này người đàn ông đối xử tốt với An Dương nhất chỉ có Lê Đình Tuấn.
Hai ngày sau, Phó Minh Tuyết thấy Kiều Phương Hạ đã khôi phục kha khá nên cũng định quay lại nước ngoài.
Trước khi đi, bà ấy dặn dò Kiều Phương Hạ thêm vài câu. Trước khi xuống lầu và lên xe, bà ấy vừa thu dọn đồ đạc vừa cằn nhằn lải nhải với Lệ Đình Tuấn.
Kiều Phương Hạ đứng trước cửa sổ sát đất nhìn Lê Đình Tuấn lên xe, chở Phó Minh Tuyết rời đi.
Cô đang định quay về giường thì thấy Triêu Mai Hoàng từ ngoài sân đi vào.
Triệu Mai Hoàng đi thẳng đến phòng của Kiều Phương Hạ. Cô ta đánh giá cô từ trên xuống dưới vài lần, thấy sắc mặt cô đã tốt hơn nhiều, cô ta nói: “Mẹ em nói với em chị nên xuống lầu phơi nắng mới tốt. Hôm nay ở bên ngoài chỉ có mười bảy, mười tám độ thôi.”
Lệ Đình Tuấn đã lấy điện thoại di động của cô đi, bọn họ cũng không cho cô xem TV chứ đừng nói đến những thứ khác. Cũng may có Triêu Mai Hoàng đến nói chuyện với cô.
“Được” Cô gật đầu trả lời.
Triệu Mai Hoàng cầm máy tính ngồi trong vườn hoa, vừa câu có câu không tám nhảm với Kiều Phương Hạ mấy chuyện quanh mình, vừa phiên dịch một vài tài liệu không quá quan trọng.
Nhìn thấy Phó Viễn Hạo đã đi ra ngoài, bên cạnh cũng không còn người nào khác, cô ấy mới dám đến gần Kiều Phương Hạ, khẽ nói: “Hai ngày nay xảy ra một chuyện rất lớn, chắc chắn là chị không biết đâu.”
Kiều Phương Hạ gần như sống trong một không gian kín. Mấy ngày qua, cô đã gặp rất nhiều người thân, bạn bè của nhà họ Phó và nhà họ Lệ. Ngoại trừ khuôn
mặt với nụ cười gượng gạo giả vờ như không có mâu thuẫn gì với Lê Đình Tuấn thì cô cũng không biết chuyện gì khác.
“Có chuyện gì vậy?” Kiều Phương Hạ nằm trên ghế tựa có trải một tấm chăn lông chồn do Phó Viễn Hạo sai người chuẩn bị, lười biếng hỏi ngược lại Triều Mai Hoàng.
“Kiều Diệp Ngọc thổi học rồi.” Triều Mai Hoàng nhẹ nhàng trả lời Kiều Phương Hạ.
“Không phải chân cô ta bị thương sao? Sau đó, hình như cô ta định xin nghỉ học nửa năm rồi chuyển sang khoa vũ đạo. Nhưng hôm qua, người nhà họ Kiều đã đến trường nộp đơn thôi học cho cô ta. Chuyện này nhanh chóng bị các bạn học chung truyền đi.”
Kiều Phương Hạ và Triều Mai Hoàng khó hiểu nhìn nhau.
Cô chợt nhớ tới hai ngày trước Lê Đình Tuấn dạy dỗ Kiều Diệp Ngọc ở dưới lầu. Lúc đó cô chỉ nghĩ đơn giản là nhà họ Lệ cảnh cáo cô ta không được phép xuất hiện ở những nơi có người nhà họ Lệ.
Nhưng nghe Triệu Mai Hoàng nói vậy thì có vẻ mọi chuyện không đơn giản như cô nghĩ.
“Em quay về thì nghe mợ nói rằng Kiều Diệp Ngọc đã xảy ra chuyện rồi”