Kiều Phương Hạ cúi người bế An Dương lên giường và nói nhỏ với cô bé: “An Dương à, chị không muốn vì chị mà em có thành kiến với Lê Đình Tuấn. Trong người em cũng có chung một dòng máu với Lệ Đình Tuấn, sớm muộn gì thì anh ấy sẽ đón em về nhà họ Lệ, anh ấy cũng sẽ yêu thương và cưng chiều em, đối xử rất tốt với em”
“Em phải sau khi tiếp xúc với anh ấy mới có thể đánh giá con người anh ấy như thế nào, những gì người khác nói đều là giá cả, chỉ có bản thân em đi nghiêm túc cảm nhận rốt cuộc anh ấy đối xử với em là như thế nào?
“Nhưng em nhớ đến anh ấy đối xử không tốt với chị thì em liền rất không thích anh ấy” An Dương cau mày nói.
“Nhưng em là em gái của anh ấy” Kiều Phương Hạ kiên nhẫn đáp lời.
An Dương sau khi suy ngẫm một hồi thì trả lời: “Chị cũng là em gái của anh ấy và em cũng là em gái của chị”
An Dương vẫn là một đứa trẻ, suy nghĩ rất đơn giản, thích thì là thích, không thích thì là không thích.
“Cô bé ngốc à, chung quy thì giữa chị với Lê Đình Tuấn không hề có quan hệ máu mủ nào cả, chị với anh ấy không cùng ba không cùng mẹ mà” Kiều Phương Hạ mỉm cười, đưa tay ra và nhẹ nhàng véo vào khuôn mặt nhỏ nhắn của An Dương: “Anh ấy đã đối xử khác với em rồi, cho dù em có làm sai điều gì thì anh ấy cũng sẽ tha thứ cho em”
An Dương có chút hiểu chuyện, hồi lâu sau mới ồm ồm hỏi ngược lại: “Giống y như chị đối xử với em sao?”
“Đúng vậy, anh ấy chắc chắn sẽ đối xử với em càng tốt hơn” Kiều Phương Hạ gật đầu và khẳng định.
Kiều Phương Hạ từ nhỏ đã biết trong lòng của Lê Đình Tuấn luôn có một khúc mắc. Vì vậy, ông trời đã ban tặng cho anh ấy một người em gái.
Chỉ cần An Dương đồng ý trở về bên cạnh Lê Đình Tuấn cho dù vươn tay hái sao cho cô bé cũng là một việc không tính là phô trương. truyện đam mỹ
An Dương hồi lâu sau mới trầm ngâm gật đầu.
“Thầy đã đợi ở dưới lầu rất lâu rồi, vốn dĩ mọi người hẹn sẵn tối nay cùng nhau đi ăn thịt nướng” An Dương bò xuống giường và ngoan ngoãn nói với Kiều Phương Hạ.
“Đi đi” Kiều Phương Hạ hôn vào khuôn mặt bé nhỏ của cô bé và nói.
An Dương tự mình mang giày vào, sau khi nghĩ ngợi một hồi rồi quay đầu sang nói nhỏ với Kiều Phương Hạ: “Chị biết không, thầy thực sự rất đẹp trai đấy! Còn đẹp trai hơn cả Lê Đình Tuấn!”
Kiều Phương Hạ khẽ nhướng mày: “Chị còn tưởng là một người đàn ông già cả chứ?”
Cô chưa từng cùng Mặc Hàn Bảo dùng bữa, ngoại trừ lúc ăn cơm và đi ngủ thì Mặc Hàn Bảo đều đeo mặt nạ hoặc đeo khẩu trang, chưa bao giờ lộ mặt ở trước mặt cô cả.
“Làm sao có thể chứ! Lệ Đình Tuấn mới là ông già đấy! Thầy rất trắng vừa cao lại vừa điển trai” An Dương lại cười tít mắt và nói nhỏ.