“Tôi.” Theo bản năng, Kiều Diệp Ngọc âm thầm siết chặt cái túi ở trong lòng.
“Đưa đây!” Giọng nói của Lê Đình Tuấn bỗng cao lên mấy tông.
Kiều Diệp Ngọc sợ đến mức cả người run rẩy, ở trước mặt Lệ Đình Tuấn, cô ta không dám làm bất kỳ động tác nhỏ nào. Cô ta trơ mắt nhìn anh liên kết điện thoại của mình vào máy tính, rồi lại đưa túi của mình cho Lê Đình Tuấn.
Lệ Đình Tuấn lấy hết tất cả đồ vật ở trong túi cô ta ra, tất cả đều rơi xuống đất.
Trong ngăn giữa của chiếc túi rơi xuống một chiếc điện thoại khác.
Lệ Đình Tuấn cụp mắt nhìn chiếc điện thoại dự phòng đời mới trên mặt đất, hơi nheo mắt lại.
“Đã trở nên thông minh hơn rồi” Anh lại liếc nhìn Kiều Diệp Ngọc, nhẹ giọng nói.
Trái tim Kiều Diệp Ngọc đã nhảy lên tới cổ họng, sắc mặt hơi trắng bệch, nhìn Lệ Đình Tuấn nhặt chiếc điện thoại ở dưới đất lên và kết nối hai chiếc điện thoại vào máy tính.
Trước khi Lê Đình Tuấn cài hệ thống virus vào, anh lướt xem album ảnh và lịch sử thông tin trong điện thoại Kiều Diệp Ngọc.
Cô ta rất thông minh, đã học được ngoan rồi, bên trong hai chiếc điện thoại đều trống rỗng chẳng có gì cả.
Nếu không phải hôm nay anti fan Kiều Phương Hạ dùng dao uy hiếp Kiều Đông Phương, e rằng ngay cả anh cũng sẽ bị che mắt.
Chỉ có một vài người biết Kiều Phương Hạ là Phó Kiều. Biết thân phận của cô, còn có can đảm tiết lộ cho anti fan, e rằng cũng chỉ có người cực kỳ ghét Kiều Phương Hạ mới dám làm.
Kiều Đông Phương vừa mới xảy ra chuyện, vẫn chưa kịp thông báo với bất cứ ai. Kiều Diệp Ngọc đã đến nhanh như vậy, chắc chắn có vấn đề.
“Cô tự nói hay là muốn tôi lấy bằng chứng ra?” Anh lạnh lùng nhìn chằm chằm Kiều Diệp Ngọc, nhẹ giọng hỏi.
Ánh mắt hung ác nham hiểm của Lê Đình Tuấn khiến Kiều Diệp Ngọc không nhịn được bắt đầu run rẩy.
Trong điện thoại của cô ta vẫn còn thứ khác, còn bí mật lớn hơn nữa. Nếu tất
cả đều được khôi phục lại giống như lần trước, Lệ Đình Tuấn điều tra kỹ càng, cô ta chắc chắn sẽ chết không có chốn chôn thân!
“Xin lỗi, Đình Tuấn.” Cô ta nói lắp bắp một hồi, hốc mắt đỏ lên, tay chân luống cuống nói xin lỗi anh.
“Bởi vì ông nội, ông ấy… ông ấy định giao Kiều Thị cho chị ta, còn định ký hợp đồng với chị ta. Tôi nhất thời nghĩ không thông, tôi sợ bản thân sẽ không còn gì cả cho nên mới bán thân phận của chị cho tên thủ lĩnh nhóm anti fan. Tôi… tôi chỉ không muốn chị ấy nổi tiếng như vậy…”.
“Đình Tuấn, tôi thật sự không biết bọn họ lại lấy dao uy hiếp ba tôi. Tôi không ngờ chuyện này lại trở nên nghiêm trọng như vậy!”
Sự điên cuồng của tên thủ lĩnh nhóm anti fan nằm ngoài dự liệu của Kiều Diệp Ngọc. Đặc biệt là hắn ta suýt chút nữa đã giết chết Kiều Đông Phương, thật sự khiến cô ta vô cùng sợ hãi!
May thay Kiều Đông Phương không sao! Nếu như ông ta không lập di chúc thì sau khi chết rồi, tài sản của ông ta dựa theo trình tự pháp luật, chia cho Kiều Tứ Văn, Tống Vân Lan, cô ta và Kiều Phương Hạ, kèm theo một vài điều kiện phức tạp khác. Vậy thì ngay cả một phần tư tài sản cũng không đến tay cô ta!
“Tôi sai thật rồi. Tôi không nên đố kỵ với chị ta!” Cô ta vừa nức nở, vừa xin lỗi với Lê Đình Tuấn.