Lệ Đình Tuấn nhìn thấy cô không mặc quần áo, anh lập tức đưa tay nhẹ nhàng khép cửa lại.
“Đi ra ngoài” Kiều Phương Hạ lạnh lùng nói với anh.
Lệ Đình Tuấn không nói lời nào, anh chỉ liếc nhìn cô rồi thu lại ánh mắt, anh điều chỉnh nhiệt độ trong phòng lên mức cao nhất rồi xoay người đi vào phòng tắm giúp cô mở nước nóng.
Kiều Phương Hạ thấy Lê Đình Tuấn ở chỗ của cô không chịu đi, cô xoay người lại và mặc quần áo vào.
Ở trong phòng tắm Lệ Đình Tuấn đã mở nước nóng được một lúc, anh quay đầu lại chỉ nhìn thấy Kiều Phương Hạ đang ngồi ở mép giường cầm điện thoại. Anh liền đứng dậy đi đến trước mặt cô, lập tức lấy điện thoại của cô ra, thuận tay cất điện thoại vào trong túi quần tây của mình.
Khi Kiều Phương Hạ muốn đưa tay lấy lại thì đã quá muộn rồi, cô nhìn chằm chằm vào quần của anh, sắc mặt trầm xuống.
Chưa kịp nói gì, bỗng nhiên Lệ Đình Tuấn đưa tay ra và bồng cô lên.
Kiều Phương Hạ chỉ biết nghiến răng nghiến lợi và nói với anh: “Tôi sẽ tự tắm!”
“Bác sĩ không nói với em rằng mấy ngày này tốt nhất không nên xem các thiết bị điện tử sao?” Lê Đình Tuấn giống như không nghe thấy lời cô nói, anh thản nhiên hỏi ngược lại.
Trong lòng Kiều Phương Hạ đương nhiên đều biết mình không nên đụng đến điện thoại, nhưng bởi vì mấy tiếng đồng hồ trước Đường Nguyên Khiết Đan hỏi cô có đến nhà họ Phó hay không. Cô vừa mới ăn cơm xong thì nhìn thấy tin nhắn, vì vậy mới định trả lời Đường Nguyên Khiết Đan vài câu.
“Anh trả điện thoại lại cho tôi, đương nhiên là tôi.”
Sắc mặt của cô lạnh lùng nói được mấy từ thì Lệ Đình Tuấn đã ngắt lời cô, anh thấp giọng nói: “Buổi chiều tôi vừa mới liên lạc ở chỗ Đường Nguyên Khiết Đan rồi”
“Còn điện thoại, tạm thời tôi sẽ giúp em giữ hai tuần”
Kiều Phương Hạ sững sờ, sau đó cô cau mày và hỏi: “Lệ Đình Tuấn, anh không nói đạo lý sao?”
“Nếu như em muốn thì tự lấy đi” Lê Đình Tuấn đặt cô ngồi xuống ghế cạnh bồn tắm, anh đưa tay giúp cởi áo choàng tắm trên người ra.
Kiều Phương Hạ nhíu mày và liếc nhìn túi quần của Lệ Đình Tuấn. Yêu cầu cô thò tay vào lấy thì cô thà không đụng đến điện thoại hai tuần.
Lê Đình Tuấn đoán chắc rằng cô không muốn đụng vào mình, anh dừng lại vài giây, tiếp tục nói: “Trước khi xuất viện, bác sĩ đã dặn dò tôi vài câu, nói rằng hãy để em tịnh tâm nghỉ ngơi nửa tháng, tốt nhất không nên để tâm trạng dao động quá nhiều.”
Nếu như điện thoại để ở chỗ của Kiều Phương Hạ thì Cố Dương Hàn sẽ liên lạc với cô nữa, có chuyện gì xảy ra thì anh nhất định sẽ giết Cố Dương Hàn.
Kiều Phương Hạ ngồi ở trước mặt anh, lông mày cô nhíu lại, cô không nói thêm lời nào nữa.