Lệ Đình Tuấn và cô đều nhìn nhau, anh vừa giúp điều Phương Hạ múc nửa bát canh và đưa đến trước mặt cô, vừa nói: “Mẹ vợ nhà họ Hứa cũng hơi nói lảm nhảm, là người soi mói quá mức, nhưng bà ấy giới thiệu thì nhất định rất tốt”
Kiều Phương Hạ không uống, Lê Đình Tuấn ngửi thấy mùi
thơm của thức ăn, bản thân cũng cảm thấy hơi đói.
Anh tự lấy một cái thìa, anh thay Kiều Phương Hạ thử một ngụm trước. Vị rất vừa miệng, nhiệt độ không nóng, khẩu vị rất nhạt, nhưng cũng không hề tanh, không ngờ lại ngon miệng như vậy.
Anh dừng lại vài giây, thấy Kiều Phương Hạ vẫn không chịu uống, sợ canh sẽ nguội mất nên bản thân anh đã thay cô uống hết nửa bát.
Kiều Phương Hạ nhìn anh im lặng ăn hết món ăn trong tháng của cô, theo bản năng cô nhìn vào bát canh đó.
Lê Đình Tuấn không phải là người tham ăn uống, nhưng cô chưa bao giờ nhìn thấy anh ăn đồ ăn của người khác, trừ khi nó thực sự rất ngon.
Lệ Đình Tuấn uống hết canh, anh nhìn về hướng Kiều Phương Hạ thì thấy cô đang nhìn chằm chằm vào bát canh, anh lặng lẽ không lên tiếng và giúp cô múc nửa bát canh khác rồi nhẹ nhàng đặt lên trên bàn trước mặt cô.
Kiều Phương Hạ đột nhiên cảm thấy đói, cô cụp mắt xuống, bưng bát lên và cầm đũa, im lặng ăn.
Lệ Đình Tuấn nhìn thấy cô chịu ăn rồi mới thầm thở phào nhẹ nhõm.
Kiều Phương Hạ ăn không nhiều, dù món ăn lượng khá ít nhưng cô cũng chỉ ăn hơn một nửa. Lê Đình Tuấn thấy cô đặt đũa xuống, trong vài phút đã ăn hết phần còn lại, anh liền
mang bát đũa xuống lầu.
Phó Viễn Hạo đi theo đến nhà bếp xem xét thì đã thấy cô ăn rất sạch sẽ rồi, ông ấy nhẹ giọng hỏi Lê Đình Tuấn: “Hợp khẩu vị của con bé không?”
“Cũng không tệ” Lê Đình Tuấn thản nhiên trả lời.
Chỉ cần Kiều Phương Hạ chịu ăn đồ ăn của nhà ông ấy thì Phó Viễn Hạo đã yên tâm rồi.
Ông ấy xoay người lại trước bàn ăn, vừa cầm lấy bát cơm ăn cơm vừa nói với Lê Đình Tuấn: “Mấy ngày nay nếu như cháu không có bản lĩnh dỗ dành con bé thì sau này con đừng về nhà họ Phó nữa, Đình Trung cũng đã đi rồi, ông không muốn nhìn thấy một đứa khốn nạn như cháu đâu!”
Chủ yếu là ông cụ đau lòng về đứa cháu ngoại của mình, Đình Trung cũng rất thích Kiều Phương Hạ, ông ấy cũng thích. Đình Trung muốn Kiều Phương Hạ nên ông ấy phải ghép Kiều Phương Hạ và Lê Đình Tuấn lại với nhau, nếu không thì người đáng thương vẫn là đứa nhỏ.
Nhất là Kiều Phương Hạ không có điểm nào không tốt, cũng không phải người thích lẳng lơ, ở ngoài cũng rất khó tìm được cháu dâu như vậy.
Trước đây Phó Viễn Hạo không thích Kiều Phương Hạ, bây giờ càng ngày ông càng cảm thấy vừa mắt, ngược lại thì tính tình thối tha của Lê Đình Tuần này… Phó Viễn Hạo ngước mắt nhìn Lê Đình Tuấn, ông ấy không nhịn được liền cau mày
và mắng: “Cháu còn làm gì ở đây vậy? Ông thấy rất phiền lòng!”
Lê Đình Tuấn không nói lời nào thì đã bị Phó Viễn Hạo mắng, chờ đến khi ông ấy mắng xong, anh mới quay người đi lên lầu.
“Vừa rồi chị Phương đã dặn dò, nói hôm nay Kiều Phương Hạ không thể tắm, sẽ dễ bị nhiễm bệnh, cháu nói với con bé một tiếng đi” Phó Viễn Hạo nói với anh.
Khi Lê Đình Tuấn lên lầu, Kiều Phương Hạ đã thay quần áo sạch sẽ do dì nhà họ Phó chuẩn bị, cô định đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Lệ Đình Tuấn đẩy cửa bước vào mà không gõ cửa, Kiều Phương Hạ đang cởi quần áo ra, theo bản năng cô đưa tay che lại.