Xong hết tất cả cô quay ra nhìn tất cả mọi người và nói: “Có rất nhiều nội dung để nói nhưng mà tôi sẽ nói theo một cách ngắn gọn nhất, cho nên bây giờ tôi sẽ bắt đầu trình bày nhé.”
“Cô Seven cứ tự nhiên đi.” Lệ Đình Tuấn nhìn cô và điềm tĩnh nói.
Trừ phi Kiều Phương Hạ có thể bước qua được cửa ải của Ngô Hiển Minh, nếu không anh tuyệt đối sẽ không đầu tư cho công ty của tình địch đâu. Giây phút này Từ Xán Dương ngồi ở đối diện anh, khóe mắt của anh đều cảm thấy khó chịu ngứa ngáy kinh khủng, và bản thân cũng cáu kỉnh vô cớ.
Kiều Phương Hạ hưởng ảnh mắt của mình về chỗ Ngô Hiển Minh, cô hơi cân nhắc một chút sau đó mới bắt đầu lên tiếng: “Thực ra con người của tôi đây chính là một người chơi trung thành với loại trò chơi này. Có lẽ từ lúc tôi mười lăm tuổi thì đã chơi cái biên bản cũ của trò chơi này rồi. Các vị chắc là cũng biết được khi loại trò chơi này sẽ mang lại một khoản lợi nhuận to lớn như thế nào khi chúng được mọi người biết đến một cách rộng rãi.
Vì đối diện là một nhà tư bản thuần túy chứ không phải là một fan cuồng của trò chơi, cho nên Kiều Phương Hạ cảm thấy bản thân mình căn bản không cần thiết phải giới thiệu các phương diện gốc rễ của trò chơi. Bởi vì những ông chủ ngồi đây căn bản không thể nào lại đi chơi trò chơi được.
Vừa này người người đại diện đã sai ở chỗ này. Anh ta không hề rằng cho dù anh ta có giới thiệu hiệu suất của trò chơi một cách đỉnh cao hay ngay cả khi video demo trò chơi được làm đẹp mà mượt mà như thế nào thì Ngô Hiển Minh cũng sẽ không thể nào nghe hiểu được điều đó.
Quả nhiên, khi Ngô Hiển Minh vừa nghe thấy Kiều Phương Hạ nói về lợi nhuận của trò chơi này chiếm ba mươi phần trăm toàn bộ thị trường tại cái thời điểm nó phát triển đỉnh cao nhất thì bất giác hay mắt ông ta sáng bừng lên. Theo đó Ngô Hiển Minh cũng hơi điều chỉnh lại tư thế ngồi của mình, và hai mắt chuyên tâm nhìn chằm chằm Kiều Phương Hạ.
Dưới đáy lòng của Kiều Phương Hạ cũng thả lỏng một chút do đó phần trình bày tiếp theo cũng thong dong hơn một chút.
Cả một quá trình thì có lẽ không đến nửa tiếng đồng hồ. Nhưng trong khoảng thời gian đó dường như Ngô Hiển Minh không bỏ sót một câu một chữ nào của Kiều Phương Hạ giới thiệu về hai trò chơi này.
Có nhiều thứ thì ông ta biết, nhưng cũng có nhiều thứ quả thật ông ta không hề hiểu. Những phần trình bày giải thích của Kiều Phương Hạ rất dễ hiểu cho nên sau khi ông ta nghe xong thì cũng đã hiểu hết mọi thứ.
“Những thứ tôi vừa nói chính là những giải thích đơn giản dễ hiểu nhất của công ty chúng tôi về việc hai phiên bản cũ và mới của trò chơi này, còn chỗ nào mọi người không hiểu không?” Kiều Phương Hạ giới thiệu xong hết mọi thứ rồi,cô dừng lại mấy giây hỏi tất cả mọi người. Ngô Hiển Minh chỉ nhìn Kiều Phương Hạ chứ không hề lên tiếng.
Một lúc sau ông ta đột nhiên mỉm cười: “Cô Seven làm việc ở chỗ anh Từ đây quả thực là dùng người tài không đúng chỗ rồi. Chỉ làm người lên kế hoạch chính thì quá thiệt cho cô rồi.” . Truyện Khác
Kiều Phương Hạ nghe thấy Ngô Hiển Minh khen mình mấy câu thì cũng chỉ mỉm cười không nói gì.
“Giám đốc Lệ, anh cảm thấy như thế nào?” Ngô Hiển Minh quay đầu lại nhẹ giọng hỏi ý kiến của Lệ Đình Tuấn: “Hay là cướp con nhỏ này về công ty chúng ta nhé?”
Đối diện với vẻ mặt sững sờ của Từ Xán Dương, đột nhiên Lệ Đình Tuấn đứng dậy sau đó điềm tĩnh nói: “Tất cả mọi chuyện đều do ông quyết định.
Nói xong anh lướt qua người Kiều Phương Hạ rồi đi ra bên ngoài.