“…sau khi nhận được rồi thì đánh gãy cho đến khi cô ta thừa nhận sai lầm của mình thì thôi.” Lê Đình Tuấn giọng nói lãnh đạm cố ý ép thấp phát ra từ bên trong.
“Bên ông cụ kia vẫn đang cầu xin nói cô ta không sai. Trong điện thoại Vô Nhật Huy thấp giọng nói.
“Gãy tay trái hay tay phải đều nghe theo sự sắp xếp của bác sĩ đến khi ông cụ cũng thừa nhận sai lầm của cô ta thì thôi.” Lệ Đình Tuấn nhẹ nhàng trả lời.
“Vâng.”
Kiều Phương Hạ liếc nhìn điện thoại của Lệ Đình Tuấn ở bên thành hồ bơi, cô đoán rằng bọn họ đang nói đến Kiều Diệp Ngọc.
Nhưng mà, Lê Đình Tuấn muốn xử trí Kiều Diệp Ngọc như thế nào, đối với cô hình như cũng không còn quan trọng nữa.
Cô cầm cốc nước bên cạnh lên, uống một ngụm, lúc bỏ cốc nước xuống, vừa hay Lệ Đình Tuấn cũng kéo mở cánh cửa kéo của phòng bếp, từ bên trong bước ra ngoài.
Hai người nhìn nhau một cái, Kiều Phương Hạ im lặng không lên tiếng, xách cái máy tính bên cạnh lên, đi về phía cầu thang.
“Ăn sáng đã rồi hãy lên trên.” Lệ Đình Tuấn đặt chiếc đĩa trên tay lên trên chiếc bàn ăn bên cạnh, hạ giọng nói với Kiều Phương Hạ.
Kiều Phương Hạ đột nhiên dừng bước, lại quay người trở lại, gương mặt không miếng cảm xúc cầm cái bánh sandwich mới làm trên đĩa lên từ từ ăn.
Lệ Đình Tuấn ngồi xuống phía đối diện cô, cũng cầm một cái bánh lên ăn.
Anh ăn đồ ăn rất nhanh, hai ba phút là đã ăn xong phần của mình, rồi quay người đi lấy hộp sữa bò trong lò vi sóng cho Kiều Phương Hạ, nhẹ nhàng đặt xuống bên cạnh tay cô, thấp giọng nói: “Đợi tí nữa tôi sẽ ra ngoài.”
“Ừm.” Hàng lông mày của Kiều Phương Hạ vẫn rủ xuống như thế, bình thản trả lời.
Lệ Đình Tuấn nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn không chút sức sống của cô, đưa tay lên trán cô sờ thử, rồi lại nói: “Tí nữa Phó Nhiên sẽ đến đây, anh ta đi rồi tôi sẽ đi.”
Lệ Đình Tuấn im lặng một hồi, với tay nắm lấy bàn tay lạnh ngắt đang cầm bánh sandwich của Kiều Phương Hạ nói: “Buổi trưa tôi đã hầm sẵn canh gà trong nồi cho em rồi đó, đói thì bên đây có mì trụng sơ qua nước lạnh, bỏ vào trong canh gà nấu hai phút là ăn được rồi.”