Anh làm cô thương tích đầy người cô vẫn như cũ không nỡ bỏ anh nhưng anh đối với cô ngay cả sự tồn trọng cơ bản nhất lại cũng không thể làm được. Sự thất vọng đối với một người tuyệt đối không phải là đến từ một sớm một chiều.
Cô không có lên tiếng, chỉ là quay người trở lại trên giường đắp chăn nằm xuống. Lệ Đình Tuấn đem máy tính đặt qua một bên nhìn về phía cô mấy lần sau đó xoay người đi đến bên mép giường, giúp cô tắt đèn chỉ giữ lại cây đèn ở đầu giường.
Hồi lâu cúi thấp đầu hôn lên trán của cô.
Kiều Phương Hạ nhắm mắt lại, không có trốn tránh cũng không có làm ra bất kỳ phản ứng nào. Lệ Đình Tuấn biết Kiều Phương Hạ tức giận nên dừng lại vài giây chỉ là nhẹ giọng nói: “Tôi sẽ gọi em sớm một chút.”
Sau đó cầm theo máy tính đứng dậy rời khỏi căn phòng. Kiều Phương Hạ nhìn anh đi ra ngoài lại nghe thấy tiếng anh khóa trái cửa phòng từ bên ngoài.
Cô nằm trên giường toàn thân khó chịu không nói ra được, đầu rất choáng nhưng lại không có chút buồn ngủ nào.
Cô chợt nhớ tới Đường Minh Kỷ hỏi cô một câu: Vì cái gì mà hết lần này tới lần khác đều chọn Lệ Định Tuấn? Rõ ràng anh cho cô chỉ có sự thất vọng cùng tổn thương hết lần này đến lần khác.
Thật sự là quá mệt rồi.
Kiều Phương Hạ làm cô thể xác tinh thần đều mệt.
Kiều Phương Hạ mơ mơ màng màng dường như là ngủ thiếp đi nhưng lại giống như chưa ngủ.
Thời điểm mở mắt ra một lần nữa thì bên ngoài vừa có chút ánh sáng mặt trời vẫn chưa có xuất hiện.
Cô đứng dậy xuống giường đi vào phòng vệ sinh rửa mặt sạch sẽ bước đến vặn cánh cửa, cánh cửa tối qua bị khóa trái trước khi đi ngủ giờ đã được mở ra từ đêm qua.
Cả tầng lầu đều im ắng giống như không ai ở, đối diện cửa phòng sách bị khuất đèn cũng tắt.
Kiều Phương Hạ đi vào lấy máy tính cầm theo một cái cốc rót nước uống. Vừa lấy được nước liền nghe được phía sau trong phòng bếp chỗ góc rẽ truyền đến một cái gì đó rất nhỏ.
Cô quay đầu nhìn một cái phát hiện là Lê Đình Tuấn, anh đóng cửa phòng bếp trên người không mặc quần áo phía dưới chỉ mặc một chiếc quần ngủ màu đen nên cũng là mới vừa dậy không được bao lâu, trên lưng buộc lên một chiếc tạp dề đang ở bên trong chuẩn bị bữa sáng.
Trong nồi đang chiên thứ gì đó, mùi thơm loáng thoảng bay ra từ trong khe cửa. Kiều Phương Hạ vốn nghĩ là nếu như Lệ Đình Nhất không có ở đây cô uống xong nước thì sẽ rời đi. Anh mấy ngày này đều không có đến công ty nhìn có dáng vẻ trông rất là nhàn nhã.