Vì để cho Lệ Đình Tuấn một sự bất ngờ, cho nên bọn họ chỉ đánh dấu ở một trang cuối cùng, đây đều là do một mình Tô Minh Nguyệt thực hiện.
Nhưng hiển nhiên là Lệ Đình Tuấn không thể kiên trì đến trang cuối cùng.
Xem ra tác phẩm của Tô Minh Nguyệt ở chỗ của Giám đốc Phòng thiết kế được đánh giá khá là xuất sắc, mặc dù cũng không phải tuyệt vời như vậy nhưng đây xuất phát từ thành tích của một người không chuyên và có thể làm xuất sắc hơn những nhà thiết kế bình thường thì cũng đã là điều đáng nể rồi.
Hơn nữa Giám đốc là đang xem xét trên giao tình của Tô Minh Nguyệt cùng với Lệ Đình Tuấn muốn mượn cơ hội lần này hai bên được nhờ, cùng nhau leo lên vì vậy cũng đã quá đề cao khả năng của Tô Minh Nguyệt.
Ai mà biết buổi tối hôm nay Lệ Đình Tuấn giống như là ăn phải thuốc súng vậy, lại đi nói toàn bộ những thứ này đều là rác.
“Thật ra tôi cảm thấy trong đó có mấy tấm quả thật sáng tạo rất tuyệt vời, thật sự làm cho tôi rất bất ngờ! Giám đốc phòng thiết kế miễn cưỡng cứu vãn khen ngợi vài câu.
“Bằng không trước khi cuối tháng tôi sẽ đem những tác phẩm này kẹp vào trong bản vẽ của những nhà thiết kế khác và cho giám đốc Lệ xem lại?”
Vào buổi triển lãm lần trước Lệ Đình Tuấn vì đuổi theo Kiều Phương Hạ đang bỏ trốn, căn bản là không có nhìn tác phẩm của cô ta.
Tô Minh Nguyệt vẫn chưa hề từ bỏ hy vọng.
Dự định ban đầu của cô ta là để cho Lệ Đình Tuấn vào thời điểm tâm trạng suy sụp nhất, để cho anh nhìn thấy cô ta vẫn âm thầm ở phía sau ủng hộ anh từ đó có thể cảm động mà cảm kích cô ta.
Nếu như có thể để Kiều Phương Hạ nhìn thấy Lệ Đình Tuấn dùng đồ của cô ta vậy thì lại không thể nào tốt hơn rồi.
Nhưng lại không ngờ đến là sẽ như vậy, giờ cô ta chỉ cảm thấy mất hết thể diện.
Cô ta không nói lời nào chỉ từ chỗ hiện tại đứng dậy.
Đi được vài bước mới quay đầu nhìn về hướng giảm đốc nhẹ giọng nói cảm ơn: “Vẫn là cảm ơn ngài đã nhận ra khả năng của tôi, đến một lúc nào đó lại liên lạc với tôi.”
Giám đốc suy nghĩ một lúc lập tức đuổi theo nói: “Cô Tô! Cô trước tiên cứ đợi một chút! Tôi có một chủ ý có thể làm cho giám đốc Lệ nhận ra thực lực của cô.”
“Tôi sẽ không lấy ý tưởng của người khác.” Tô Minh Nguyệt ngay lập tức nghĩ đến cách thức này nhịn không được mà nhíu mày.
Lần trước bị vạch trần trước đám đông là lấy ý tưởng mẫu áo gile Pinocchio của Kiều Phương Hạ thì cô ta đã mất hết thể diện rồi.
“Cô Tô không phải! Tôi muốn nói là giám đốc Lệ đã đồng ý với một nhà thiết kế mới được tuyển dụng của phòng thiết kế chúng ta, phong cách của anh ta rất đa dạng chi bằng chúng ta dùng danh nghĩa của anh ta đừng nói rằng đó là của cô, cô thấy đấy…
Tô Minh Nguyệt trầm tư vài giây vẻ mặt phức tạp ngừng bước chân.