Kiều Phương Hạ ngoan ngoãn ăn cơm rồi uống thuốc, không phải bởi vì đã tha thứ cho anh, mà là bởi vì cô phải hoàn toàn đúng hạn nhiệm vụ mà Hứa Minh Tâm giao cho. Trước kia vào lúc Kiều Phương Hạ chưa rời khỏi bên cạnh anh, Lệ Đình Tuấn cảm thấy rằng cô rất dính người, cảm thấy rằng cô luôn hành động theo cảm tính.
Hiện giờ mới phát hiện ra rằng, sau khi cô rời đi rồi, mình và cô đã sớm trao đổi vai diễn cho nhau, cô mạnh mẽ và bình tĩnh hơn rất nhiều so với anh.
Cảm xúc cá nhân cũng không ảnh hưởng đến công việc bình thường của cô ấy, nhưng mà anh lại bị ảnh hưởng.
Kiều Phương Hạ chỉ có một chút thay đổi về cảm xúc thì đã tạo thành sức ảnh hưởng rất lớn lên anh, khiến cho anh không thể chuyên tâm làm việc được.
Phó Nhiên nói, anh không tập trung được là bởi vì anh rất để ý tới Kiều Phương Hạ. Giờ phút này Kiều Phương Hạ tập trung được là bởi vì so với công việc của cô, anh không còn quan trọng nữa.
Lệ Đình Tuấn đã sớm có thói quen cho rằng Kiều Phương Hạ luôn lấy anh làm trung tâm, ý thức được điều này, đột nhiên cảm thấy có chút mỉa mai.
Anh nhìn chăm chăm đồng hồ điện tử trên tường, nhìn thấy kim đồng hồ đã chỉ tới mười hai giờ đêm, mà tiến độ làm việc của anh cũng không có chút tiến triển nào.
Bản thảo do nhà thiết kế gửi trên máy tính, anh liếc mắt nhìn một cái cũng cảm thấy phiền muộn, không hiểu sao trong đầu chỉ toàn là tác phẩm Pinocchio
Quản lý của bộ phận thiết kế đã đợi Lê Đình Tuấn vài tiếng đồng hồ ở trên mạng rồi, tới khi đồng hồ gần mười hai giờ đêm, không nhịn được mới thật sự cẩn thận gọi sang đây: “Tổng giám đốc Lệ, tám mươi bản thảo đã hoàn thành, anh xem…
“Tất cả đều là rác rưởi.” Lệ Đình Tuấn không đợi cho đối phương nói hết, nhẹ nhàng nói.
“Bộ phận thiết kế cũng đã bỏ ra một số tiền lớn để mời họ về, lương cao trong vài năm liền, mà bây giờ lại nuôi ra một đám cá vô dụng. Cuối tháng nếu như không đạt tiêu chuẩn của bản thảo thiết kế đã đề ra, tất cả đều cút khỏi tập đoàn cho tôi.”
Lệ Đình Tuấn nói xong, trực tiếp cúp máy, hung hăng quăng điện thoại sang một bên.
Tập đoàn WL.
Tô Minh Nguyệt ngồi ở văn phòng quản lý của bộ phận thiết kế, quản lý căn bản chưa kịp nói gì, hai người lập tức nghe được Lệ Đình Tuấn bình tĩnh nói ra một câu sỉ nhục.
Sau đó, cúp máy.
Quản lý của bộ phận thiết kế cẩn thận ngước mắt nhìn Tô Minh Nguyệt thấp giọng nói: “Ba của tổng giám đốc Lê vừa qua đời, tâm trạng cũng không được bình thường cho lắm, cô Tô.
Quản lý của bộ phận thiết kế gửi tất cả những bản thảo thiết kế sang cho Lệ Đình Tuấn, tất cả đều là tác phẩm của Tô Minh Nguyệt.