Cho nên, Hứa Phi Phàm biết được ẩn danh của Kiều Phương Hạ. Anh ta vừa kính trọng lại vừa sợ Kiều Phương Hạ, hơn nữa cũng không phải đang truy đuổi Kiều Phương Ha. “Vâng. Vô Nhất Huy nhìn mấy chiếc xe địa hình của nhà họ Hứa rời đi, nhẹ giọng đáp lại.
Mãi cho đến khi người nhà họ Hứa đi rồi, khách mời đến phúng viếng mới lần lượt đi vào, Lê Đình Tuấn mới đảo mắt, ánh mắt lạnh lùng đầy tức giận nhìn Kiều Diệp Ngọc.
Kiều Diệp Ngọc bị ánh mắt của Lệ Đình Tuấn làm cho run sợ, vô thức co rúm người lùi lại phía sau Lệ Kiến Đình.
Kiều Diệp Ngọc cố ý dùng chút thủ đoạn để chọc tức Lệ Kiến Đình, nếu như ông ta không nhìn ra, đúng là mù thật rồi.
“Vừa rồi là ai đã ra tay trước?” Lệ Đình Tuấn liếc nhìn mấy người giúp việc bị thương, thấp giọng hỏi.
“Là cô chủ Kiều bảo chúng tôi đứng chặn ở cửa chính, không được để Kiều Phương Hạ tới gần.” Một người giúp việc miễn cưỡng trả lời.
“Là do em lo lắng cho ông nội, tuổi tác đã cao, nếu nhìn thấy chị gái trong phút chốc sẽ không chịu được đả kích, vì thế.” Kiều Diệp Ngọc khúm núm cúi đầu, nhỏ giọng trả lời.
“Tại sao cô biết cô ấy sẽ tới?” Lệ Đình Tuấn không đợi cô ta nói xong, sắc mặt không hề thay đổi khẽ giọng hỏi lại cô ta.
Kiều Diệp Ngọc vô cùng kinh ngạc.
Ánh mắt của Lệ Đình Tuấn, dừng lại ở chiếc túi quần của Kiều Diệp Ngọc: “Lấy ra.”
Lúc này Kiều Diệp Ngọc mới lấy ra chiếc điện thoại của Lệ Đình Tuấn, run lẩy bẩy đưa cho Lệ Đình Tuấn.
Lệ Đình Tuấn nhìn bảo vệ bên cạnh nói: “Sau khi khử trùng mười lần thì đưa lại cho tôi. “Vâng”
Lệ Kiến Đình liếc nhìn Kiều Diệp Ngọc, trầm giọng nói: “Điện thoại là do cháu không cẩn thận để quên ở phòng sách, ông nhờ Diệp Ngọc đưa lại cho cháu, không phải con bé lấy trộm đầu”
Lệ Đình Tuấn không nhịn được khẽ cười: “Cổ ta làm sai trăm lần, thì trăm lần đó ông đều bảo vệ cô ta. Kiều Phương Hạ chưa làm sai điều gì, nhưng ông lại hận cô ấy mười mấy năm.
Lệ Đình Tuấn không nhịn được mà thở dài nói: “Quả nhiên người con hận nhất không phải là Kiều Phương Hạ sao? Không phải.”
“Chính là do ba khi đó còn quá trẻ và không hiểu chuyện, ba đã sai từng bước, từng bước, người con nên hận chính là ba.”
Lệ Đình Trung suy nghĩ câu nói của Lệ Đình Tuấn, không nhịn được mà nhíu mày. “Hôm nay nếu như không phải con cố ý gây sự, linh cữu cũng sẽ không bị quấy nhiễu.” Lệ Đình Trung lại lạnh lùng nhìn về phía Kiều Phương Hạ nói: “Nếu như đã làm sai, thì nên bị chịu phạt “Con lén lấy điện thoại, đọc lén tin nhắn của ba, ba cho con hai sự lựa chọn. “Thứ nhất, giữ mắt mình. Thứ hai, giữ tay mình.”
Quán nướng xiên que.
Kiều Phương Hạ cầm lấy một cây cá mực nướng, để lên khay, ngón trỏ ngón cái của tay phải nhẹ nhàng năm lấy một que tăm vừa nói, “Dù sao thì cũng nên ăn một miếng đi?” Hứa Phi Phàm ngồi đối diện với Kiều Phương Hạ, bất đắc dĩ khuyên bảo.
Kiều Phương Hạ nâng mắt nhìn anh ta một cái, lại chuyển mắt nhìn về phía vài chiếc xe SUV, còn có những người đứng canh chừng ở trước cửa quán nướng xiên que, khóe miệng nhếch lên, thản nhiên nói: “Đây là đi ăn chứ có phải xem xiếc khỉ đâu?”