Hứa Phi Phàm trầm giọng nói với quản gia nhà họ Lệ đang ở trước mặt: “Lời nói hay bố mày sẽ không nói lần thứ ba.
Bị anh ta nắm chặt cổ tay, từ đầu đến cuối Kiều Phương Hạ không lên tiếng, bỗng nhẹ giọng nói: “Đi thôi. Không vào nữa.
Hứa Phi Phạm không nhịn được nhíu mày, quay đầu nhìn Kiều Phương Hạ.
Kiều Phương Hạ nhìn di ảnh của Lệ Quốc Chiến: “Tôi không muốn ông ấy ra đi mà cũng không được thanh thản, đi thôi.
Bỗng nhiên cô cảm thấy, Lệ Quốc Chiến chắc là rất thương cô.
Bốn năm rồi, ông ta nằm trên giường bệnh, không thể nói chuyện, không thể cử động, nhưng trong ngày đầu tiên ông ta ra đi, trước mặt tất cả bạn bè thân thích của nhà họ Lệ, để cô chứng minh sự trong sạch của mình.
Hứa Phi Phàm liếc nhìn Kiều Phương Hạ mấy lần, nhìn ra được cô thực sự không muốn vào.
Thở dài, nói: “Được thôi, em nói như thế nào thì chính là như thế”
Anh ta không phải Lệ Đình Tuấn, sẽ không ép buộc Kiều Phương Hạ làm những điều mà cô không muốn. Anh ta đảo mắt, liếc nhìn Lệ Kiến Đình, nói: “Nhìn thấy không, từ nay về sau ông phải biết ơn Kiều Phương Hạ, nếu không phải cô ấy cầu xin cho các người, thì hôm nay bố mày sẽ không bỏ qua cho các người đâu!”
Nói xong, mặc cho Lệ Kiến Đình bị chọc tức đến đỏ mặt tía tai, kéo Kiều Phương Hạ đi ra ngoài.
Hai người họ lướt qua trước mặt Lệ Đình Tuấn, Lê Đình Tuấn chợt đưa tay ra, nắm lấy bàn tay còn lại của Kiều Phương Hạ. “Lệ Đình Tuấn tôi thấy người đàn ông như anh rất thú vị! Đúng là mặt dày vô liêm sỉ!” Hứa Phi Phàm quay lại nhìn, nhíu mày, kéo Kiều Phương Hạ ra phía sau mình, không chịu được nói ra.
Kiều Phương Hạ ngăn Hứa Phi Phàm và Lê Đình Tuấn đối mặt với nhau, nhẹ nhàng nói với Hứa Phi Phàm: “Đi thôi”
Hứa Phi Phàm nhìn Lệ Đình Tuấn và đám người bên cạnh anh với ánh mắt đầy đe dọa, sau đó nhanh chóng đi theo sau Kiều Phương Hạ, lấy ô che cho cô, không để cô bị dính mưa. “Cậu hai. Vô Nhật Huy không chịu nổi nhíu mày.
Lệ Đình Tuấn cứ để Hứa Phi Phàm đi như vậy sao? Nếu như Hứa Phi Phàm có ý đồ xấu với Kiều Phương Hạ?
Vừa định cho người đi theo, Lệ Đình Tuấn nhìn Kiều Phương Hạ bước lên xe nhà họ Hứa, nói: “Để họ đi. “Nhưng.. Vô Nhật Huy có chút không cam tâm.
Lệ Đình Tuấn hít một hơi thật sâu, nhẹ giọng trả lời: “Anh đi theo, đừng để cô ấy biết.”
Tính cách của Hứa Phi Phàm vô cùng ngông cuồng, tự cao tự đại, chưa bao giờ chịu khuất phục dưới chân của bất kỳ người nào, anh ta bằng lòng theo chân Kiều Phương Hạ, chứng tỏ Kiều Phương Hạ vẫn có thể giữ chắc được anh ta.
Vừa rồi nhìn bề ngoài có vẻ như Hứa Phi Phàm đang giúp Kiều Phương Hạ giải vây, nhưng thực ra, từng hành động từng lời nói của Hứa Phi Phàm, tất cả đều nhìn sắc mặt của Kiều Phương Hạ mà thực hiện. Nếu như vừa rồi Kiều Phương Hạ nhất quyết muốn đi vào, thì hôm nay mọi thứ đã không thể kiểm soát được rồi.