Lệ Đình Tuấn đột nhiên giật mình, quay đầu nhìn về phía Vô Nhật Huy.
Kiều Phương Hạ không biết người ông trong miệng của Vô Nhật Huy là ai, Lệ Đình Tuấn trước giờ chưa từng nhắc đến với cô.
Lệ Đình Tuấn trầm mặc mấy giây, vội vàng nhìn về phía của Kiều Phương Hạ một cái, không kịp giải thích với Kiều Phương Hạ, quay người lên xe đi luôn.
Kiều Phương Hạ vô thức bước gần đến anh một bước, Vô Nhật Huy giơ tay ra ngăn cản cô, thấp giọng nói: “Chuyện xảy ra quá đột nhiên! Chờ thêm một chút cậu hai sẽ giải thích với cô.
Nói xong, quay người vội vàng lên xe.
Chẳng tới nửa phút sau, đèn sau xe của Vô Nhật Huy đã rất nhanh biến mất chỗ đường rẽ.
Bệnh viện.
Lệ Đình Tuấn bước nhanh đến cửa phòng bệnh, trong ngoài phòng bệnh có cả một đống người.
Lệ Kiến Đình chống gậy đứng ở bên giường, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn giường bệnh bị đậy vải trắng, giống như bỗng chốc già đi mười hai chục tuổi.
Nghe thấy tiếng bước chân của Lệ Đình Tuấn, ngẩng đầu nhìn Lệ Đình Tuấn một cái.
Lệ Đình Tuấn mím chặt môi mỏng, từng bước từng bước một đi đến đầu giường, lúc vén vải trắng lên, tay không khống chế nổi mà run rẩy.
Nằm dưới vải trắng Lệ Quốc Chiến, mặt đã xanh mét, không còn hô hấp.
Lệ Kiến Đình tát hai cái thật mạnh vào mặt của Lệ Đình Tuấn.
Lệ Đình Tuấn cắn chặt răng đứng nguyên tại chỗ, chỉ buông mắt nhìn thi thể của Lệ Quốc Chiến ở trên giường.
Lệ Kiến Đình dùng gậy chỉ vào Lệ Đình Tuấn, tức giận gào lên: “Vừa nãy mày ở đâu? Có phải là ở chỗ của con hồ ly tinh kia không? Ba ruột của mày muốn gặp mày lần cuối, mày lại nằm trên giường của người phụ nữ hại nó trúng gió!”
Lệ Đình Tuấn giơ tay ra, nhẹ nhàng đậy vải trắng lại lên mặt của Lệ Quốc Chiến.
“Cô ấy không phải hồ ly tinh. Anh nâng mắt lên, nhìn về phía Lệ Kiến Đình, nhẹ giọng nói: “Người sai là An Phương Diệp, không phải cô ấy.”
Tất cả những người có lỗi với nhà họ Lê năm đó, Lê Đình Tuấn đều đã điên cuồng báo thù lại rồi. Bọn họ đều đã nhận báo ứng cần phải nhận rồi.
Nhưng không bao gồm Kiều Phương Hạ.