Hai người cách nhau một đoạn, hai người đối mắt nhìn nhau.
Kiều Phương Hạ chần chừ mấy giây, vẫn chậm rãi bước về phía của Lệ Đình Tuấn.
Đi đến trước mặt Lệ Đình Tuấn, cách anh khoảng hai ba bước chân thì dừng lại. “Đợi rất lâu rồi?” Kiều Phương Hạ nhìn chiếc xe bên cạnh anh một cái, trên cửa sổ thuỷ tinh kết thành một tầng băng mỏng, mở miệng thấp giọng hỏi anh trước. Trên mặt của Lệ Đình Tuấn không có cảm xúc gì, chỉ là bình tĩnh nhìn cô.
“Vì sao không nghe điện thoại?” Một lúc lâu sau, thấp giọng mở miệng hỏi cô.
Trong giọng nói mang theo giọng mũi có chút bị tắc ở cổ họng, có chút khàn khàn, có chút buồn. Kiều Phương Hạ đương nhiên là sẽ không nói với anh, lúc đó đang có tạm biệt với Mặc Hàn Bảo, dừng lại mấy giây, thấp giọng nói: “Bên ngoài rất lạnh, anh về nhà sớm đi.”
Nói xong, lùi về phía sau hai bước, dường như đang đợi anh lên xe.
Lệ Đình Tuấn đứng nguyên tại chỗ, không nhúc nhích tí nào, nhìn chằm chằm vào cô như trước.
“Kiều Phương Hạ, em không có lời muốn giải thích với tôi sao?” Anh khàn giọng hỏi.
Kiều Phương Hạ nhấp miệng, trả lời: “Không có. Chính là lúc đó rất bận, không nhìn thấy mà thôi.
Vừa mới dứt lời, Lệ Đình Tuấn bỗng nhiên mở miệng nói: “Chúng ta kết hôn đi.” “Ngày mai”
Anh không quan tâm đến thiệp cưới gì không quan tâm đến ngày tốt gì, không quan tâm Phó Minh Tuyết có đồng ý hay không, không quan tâm Lệ Kiến Đình có sẽ làm ngăn cản hay không.
Anh không thể tiếp tục chịu đựng cái loại cảm giác lo được lo mất, lúc nhìn thấy Kiều Phương Hạ bị Mặc Hàn Bảo ôm, lại lựa chọn xem nhẹ cuộc gọi đến của mình anh đã hiểu: Trong ván cờ này, anh thua hoàn toàn rồi.
Cô có thể tiếp tục giống như không có chuyện gì đi ra ngoài ăn cơm với Đường Nguyên Khiết Đan, anh làm không được, trong đầu của anh chỉ toàn là cảnh Kiều Phương Hạ ôm nhau với người khác.
Anh đặt cô ở vị trí cao nhất, nhưng cô lại không thể. Anh thất vọng, khó chịu, lại đổ kỵ đến phát điên.
Kiều Phương Hạ sửng sốt một chút, nhìn đáy mắt anh một mảng đỏ tươi, đột nhiên hiểu ra, anh nhất định đã nhìn thấy Mặc Hàn Bảo ôm cô rồi.
Tuy anh dùng giọng điệu ra lệnh, nhưng lại mang theo mấy phần có ý tứ cầu xin, anh đang cầu xin cô quay đầu. Cô thở dài, không lên tiếng.
Cô nhìn thấy điện thoại của anh ở trong áo khoác ngoài sáng lên một lần rồi lại một lần, anh lại không nhận.
Không đợi cô nói chuyện, phía xa đột nhiên có xe chạy đến, đèn xe chiếu trên người của bọn họ, phanh gấp một cái, dừng ở bên người bọn họ.
Vô Nhật Huy vội vàng xuống xe, bước nhanh đi về phía của Lệ Đình Tuấn: “Cậu hai, xảy ra chuyện rồi… “Cút!” Lệ Đình Tuấn ném mạnh cái điện thoại về phía Vô Nhật Huy. Vô Nhật Huy ngoảnh mặt sang hướng khác, mặc cho Lệ Đình Tuấn ném điện thoại vào mình.
Dừng lại một chút, vẫn bất chấp tiếp tục nói với Lệ Đình Tuấn: “Ông ở trong bệnh viện sắp không xong rồi! Cách chữa trị bằng giật điện đã dùng rồi! Anh mau đi đến đó xem xem đi!”