Lúc Kiều Phương Hạ tỉnh giấc, anh vẫn chưa dậy.
Cô khẽ trở mình, nhìn khuôn mặt tinh xảo của Lệ Đình Tuấn, không nhịn được giơ ngón tay ra sờ vào chóp mũi cao vút của anh.
Vừa động vào, bàn tay đã bị chụp lấy.
Kiều Phương Hạ khế hô lên, nhưng lại bị Lệ Đình Tuấn đè dưới người.
“Dậy sớm vậy?” Lệ Đình Tuấn nâng mí mắt lên, nhìn cô khàn giọng hỏi.
“Không sớm nữa” Kiều Phương Hạ nói nhỏ: “Trước bảy giờ phải đến phòng hóa trang.”
Nghĩ một lát, lại nói: “Anh ngủ thêm chút đi, em dậy đây” . truyện ngôn tình
Tối qua trước khi cô ngủ, còn mơ màng nhìn thấy Lệ Đình Tuấn ngồi trước máy tính, chắc chẳn anh ấy ngủ rất trễ.
Hơn nữa mấy ngày trước anh bận như vậy, đoán chừng cũng không tài nào ngủ ngon được.
“Không sợ người ta nhìn thấy anh bước ra từ phòng em sao?” Lệ Đình Tuấn cười khẽ, hỏi ngược lại cô.
Tâng này của Kiều Phương Hạ chỉ có một mình đoàn phim của ình Tuấn đang nằm bên cạnh, Đường Nguyên Khiết Đan ở, những đồng nghiệp khác đều ở phòng dưới lầu. Bị Đường Nguyên Khiết Đan nhìn thấy cũng chẳng sao.
“Vậy anh không sợ bị người ta nhìn thấy anh bước ra từ phòng của em sao?” Kiều Phương Hạ nghĩ một lát, hỏi ngược lại anh.
Lệ Đình Tuấn cúi đầu hôn lên trán cô, anh cong miệng lên nhưng không nói gì. Anh đương nhiên sẽ không để ý chuyện này.
“Hôm nay quay mấy cảnh phim?” Lệ Đình Tuấn lại hỏi cô.
“Có lẽ buổi sáng hai cảnh, buổi chiều một cảnh” Kiều Phương Hạ cố nhớ lại một chút rồi đáp.
“Buổi chiều quay xong thì đưa em đến bệnh viện.” Ngón tay Lệ Đình Tuấn khẽ vuốt ve vành tai còn dán băng gạc của Kiều Phương Hạ, khẽ đáp.
Vừa nhắc đến vết thương trên tai, Kiều Phương Hạ bèn nhớ lại chuyện ám sát hôm đó, im lặng không nói gì.
Lệ Đình Tuấn ít nhiều gì cũng có thể đoán ra sơ sơ suy nghĩ của Kiều Phương Hạ, nói tiếp: “Kết quả vụ án trong mấy ngày nay sẽ có, nếu thật sự là Kiều Diệp Ngọc làm, anh sẽ bồi thường cho em.”
“Em không cần bồi thường” Kiều Phương Hạ khó chịu nói, đẩy tay Lệ Đình Tuấn ra, leo xuống giường.
Lệ Đình Tuấn thích ghen tuông lung tung cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, bảo anh thay đổi thì sao được?
Hơn nữa vụ án này liên quan đến mấy chiếc áo gile đó của cô, tạm thời cô vẫn chưa nghĩ xong, rốt cuộc phải giải thích thế nào với Lệ Đình Tuấn.
“Đến lúc có kết quả rồi nói đi” Cô khẽ đáp.
Sắp có kết quả vụ án, Lệ Đình Tuấn tưởng rắng Kiều Phương Hạ nghe được tin này sẽ vui vẻ, nhưng thấy phản ứng lúc này của cô lại bình thường đến mức hơi bất thường.
Lệ Đình Tuấn tưởng cô vẫn còn hờn dõi, vén chăn lên, đứng dậy bước đến sau lưng cô, ôm chặt eo cô, khẽ hỏi: “Vẫn còn giận sao?”
Kiều Phương Hạ đang đánh răng, không thèm lên tiếng.
Lệ Đình Tuấn nhẹ nhàng nằm lấy cái cắm của cô, cúi đầu hôn lên khóe môi dính đây kem đánh răng của cô, nói: “Em biết không, không phải anh đang giận em, mà là vì Cố Dương Hàn”
“Vừa nhớ đến dáng vẻ em bảo vệ anh ta, anh đã ghen đến phát điên”
Kiều Phương Hạ nghe anh nhắc đến King, nhớ đến trước đây Lệ Đình Tuấn giở trò xấu xa với cô và King, đồn ép King đến nổi mất đi cả An Dương, một mình trở về nước Hình Giang.
Cô yên lặng súc miệng, lau miệng xong thì ngoảnh đầu nhìn anh, nghiêm túc nói: “Nếu như là anh ấy làm, em chắc chắn sẽ không bênh vực anh ấy, nhưng chính vì em biết anh ấy không phải loại người đó.”