Đôi khi, có lẽ có một số biểu hiện không phải là có ý nhưng chính vì Lục Đình Nam đã để lộ ra theo bản năng, nên càng khiến Lệ Đình Tuấn cảm thấy khó chịu trong lòng.
Sau khi Kiều Phương Hạ về nước, lần đầu Lục Đình Nam gặp Kiều Phương Hạ, có lẽ là lần anh gọi điện thoại cho Lục Đình Nam, bảo anh ấy xử lý Kiều Diệp Ngọc giúp Kiều Phương Hạ.
Lần tiếp theo là lần ám sát dưới nhà xe.
Hai người tổng cộng gặp nhau vài lần, nếu nói Lục Đình Nam tạm thời có ý với vẻ mặt xinh đẹp của Kiều Phương Hạ sau khi trưởng thành, cũng không thực tế lắm.
Lệ Đình Tuấn biết rõ tính cách của Lục Đình Nam, anh ấy ngấm ngầm chịu đựng và biết kiềm chế, tính kỷ luật cũng rất cao, phụ nữ có đẹp hơn nữa, trong mắt anh ấy cũng chỉ là một thể xác biết di chuyển mà thôi.
Như vậy xem ra, Lục Đình Nam đã có ý với Kiều Phương Hạ từ lâu.
Lục Đình Nam thu tầm mắt về, nhìn sang Lê Đình Tuấn, Lệ Đình Tuấn thản nhiên cụp mắt, giấu đi sự hoài nghi trong ánh mắt.
“Anh, có phải sang năm anh ba mươi ba tuổi rồi không?” Anh khẽ hỏi.
“Đúng rồi.” Lục Đình Nam không nhịn được bật cười: “Thấm thoát lại già thêm một tuổi”
“Có từng nghĩ sẽ tìm một người phụ nữ không?” Lệ Đình Tuấn giương mắt nhìn anh ấy, hỏi tiếp.
Lục Đình Nam dừng một chút, đáp lại: “Chưa gặp được người thích hợp, tạm thời cũng chưa nghĩ đến chuyện này.”
Dứt lời, anh ấy lườm Lệ Đình Tuấn một cái: “Sao ngay cả em cũng giục anh vậy? Còn giục nữa thì ngay cả nhà anh cũng không dám về đâu.”
Lệ Đình Tuấn cười khẽ một tiếng.
“Buổi chiều đến nhà giam xem thử chưa? Kết quả thế nào?” Hai người im lặng một lúc, Lục Đình Nam lại khẽ hỏi anh.
Lệ Đình Tuấn thầm điều chỉnh hơi thở, đáp: “Người còn đang hôn mê, tình hình xấu nhất có thể trở thành người thực vật.
Kết quả này nằm trong dự đoán của Lục Đình Nam. Cũng không có gì cứu vãn được nữa, trừ khi xuất hiện kỳ tích.
Anh ấy ngừng một chút, đứng dậy nói: “Vậy anh đi trước đây, ngày mai còn phải đi công tác.”
“Ừm.” Lê Đình Tuấn thản nhiên trả lời.
Lệ Đình Tuấn đứng dậy đi theo sau anh ấy, tiễn anh ấy đến cửa thang máy.
Lúc quay lại, hai người Kiều Phương Hạ và Đình Trung đang bám víu trước cửa sổ, nhìn chằm chằm ra bên ngoài.
“Tuyết rơi rồi nè! Ba ơi!” Đình Trung ngoảnh đầu thấy Lệ Đình Tuấn quay lại, phấn khích chỉ ra bên ngoài nói với Lê Đình Tuấn.
Trận tuyết đầu tiên của của thành phố Hạ Du trong năm nay, đến cực kỳ sớm, cuối tháng mười hai đã đến rồi. Năm ngoái cũng phải tháng một.
Anh cúi người bế Đình Trung lên, bước đến bên cạnh Kiều Phương Hạ, cụp mắt nhìn Kiều Phương Hạ.
“Mèo con chó con thích tuyết rơi.” Anh nói khẽ, giọng điệu mang chút hài hước.
Kiêu Phương Hạ không nhịn được lườm anh một cái.
Lúc hai người đi xuống, Đình Trung sau một hồi phần khích cũng bước tới, nằm buồn ngủ trong lòng Lệ Đình Tuấn.
“Anh đưa thằng bé lên xe ông ngoại, chờ anh một lát” Lê Đình Tuấn nhìn Kiều Phương Hạ nói. Kiều Phương Hạ ngồi ở ghế sau, ngoan ngoãn gật đầu. Lúc Lê Đình Tuấn nhét Đình Trung vào trong xe, Đình
Trung bỗng nhiên nói mở một câu: “Đình Trung nhìn thấy em gái rồi… mẹ thích em gái…
Động tác của Lệ Đình Tuấn chợt dừng lại một lát. Đình Trung… cũng nhìn thấy An Dương rồi?