Lệ Đình Tuấn thấy vẻ mặt không phục của cô, nói: “Hay là em thích Vô Nhật Huy và vệ sĩ đi theo em một bước cũng không rời, anh cũng không để ý đâu”
Kiều Phương Hạ tình nguyện chọn ngoan ngoãn nghe lời cũng không muốn những người đó theo dõi cô hai mươi tư giờ.
“Đi ngủ trước đi” Lệ Đình Tuấn lại hôn nhẹ môi cô hai cái, nói.
Lệ Đình Tuấn đứng dậy, bế Kiểu Phương Hạ đặt lên giường, lại giúp cô đắp chăn, đứng ở mép giường nhìn gương sửa soạn lại cà vạt và vạt áo.
“Anh phải đi sao?” Kiều Phương Hạ vùi trong chăn nhìn anh mấy lần, nhẹ giọng hỏi.
“Ừ, chờ em ngủ” Lệ Đình Tuấn thản nhiên trả lời: “Sáng mai có cuộc họp.”
Vì thế Lệ Đình Tuấn đã bớt chút thời gian về nhìn cô một lúc?
Kiều Phương Hạ suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Vậy vừa rồi sao anh biết ngay lúc em về?”
Lệ Đình Tuấn quay đầu, nhìn vào mắt cô, lấy điện thoại từ trên người nhẹ nhàng ném trước mặt cô.
Kiều Phương Hạ ngẩn người, mở điện thoại anh ra, nhìn lướt qua tin nhắn trong Messenger của anh.
Cô thấy khung chat với Tô Minh Nguyệt, ngay sau đó bấm vào, thấy hai ba tiếng đồng hồ trước đó, Tô Minh Nguyệt gửi cho Lệ Đình Tuấn một đoạn video.
Cô mở ra nhìn lướt qua, là video dài mười mấy giây mà vừa nấy cô giúp Đường Nguyên Khiết Đan cản rượu.
Chắc chắn là Lệ Đình Tuấn thấy video rồi hiểu lầm nên mới có thể ệ Đình Tuấn đã bớt chút thời gian gấp gáp trở về nhìn mặt vội vàng chạy về.
Kiều Phương Hạ không khống chế được mà nhíu mày.
Cô chợt nhớ tới, vừa rồi Lục Đình Nam cũng xuất hiện ở dưới tầng quán karaoke một cách khó hiểu, chờ ở ven đường đưa cô về.
“Em không gọi điện cho anh cả của anh!” Ngay sau đó, Kiều Phương Hạ lập tức loay hoay ngồi dậy, nói với Lệ Đình Tuấn: “Lúc em định gọi cho Vô Nhật Huy đến đón, anh cả anh đã đến rồi.”
“Nếu anh không tin, có thể xem lịch sử gọi điện của điện thoại em.”
Kiều Phương Hạ suy nghĩ một chút, đưa điện thoại mình tới trước mặt Lệ Đình Tuấn.
Chắc chắn là Tô Minh Nguyệt.
Chính Tô Minh Nguyệt gọi điện cho Lục Đình Nam, bảo Lục Đình Nam đến đón cô.
Lệ Đình Tuấn rũ mắt nhìn điện thoại của Kiều Phương Hạ, không nhận lấy.
Tô Minh Nguyệt gửi đoạn video này qua ngay khi Lệ Đình Tuấn vừa xuống máy bay cách chỗ này mấy trăm kilomet.
Thậm chí anh biết Lục Đình Nam đưa Kiều Phương Hạ về cũng bởi vì Tô Minh Nguyệt gọi điện thoại tới báo cho anh.
Nếu Kiều Phương Hạ không chủ động liên lạc với Lục Đình Nam, như vậy điều tất nhiên là mọi chuyện xảy ra đều do Tô Minh Nguyệt sắp “Hiểu rồi” Lệ Đình Tuấn cân nhắc vài giây, thờ ơ trả lời.
Kiều Phương Hạ cảm thấy Lệ Đình Tuấn hắn đã hiểu rõ rằng rốt cuộc bên trong đã xảy ra chuyện gì.
Lệ Đình Tuấn đi tới, một lần nữa ôm cô về lại trong chăn.
Hai người nhìn nhau một cái, Lệ Đình Tuấn hôn lên chóp mũi cô, nhẹ giọng nói: “Không còn sớm nữa, ngủ Trong lòng anh đã có tính toán nên xử lý chuyện này như thế nào.
Đang định rút ra rời đi, bỗng nhiên Kiều Phương Hạ tóm lấy hai tay anh đang chống bên người cô lại, thấp giọng hỏi: “Lần sau bao giờ anh về?
“Có lẽ ngày kia” Lệ Đình Tuấn thầm nghĩ, hỏi ngược lại: “Sao thế?”
“Ồ… Ăn bữa cơm với người nhà của anh” Kiều Phương Hạ đẳn đo mấy giây trả lời.
Lệ Đình Tuấn dừng lại.