“Lệ Đình Tuấn, anh đúng là đồ khốn nạn!” Một lúc sau, Kiều Phương Hạ mới hừ hừ mũi, nói với anh bằng giọng nghẹn ngào, ẩm ức.
“Anh là đồ khốn nạn cũng không phải chuyện ngày một ngày hai” Lê Đình Tuấn đau lòng, anh vuốt ve tóc cô, cúi xuống đặt một nụ hôn lên đó.
Mặc dù đây là lần đầu tiên Lê Đình Tuấn xin lỗi cô khi cả hai người đều tỉnh táo, nhưng Kiều Phương Hạ vẫn không khỏi cảm thấy đau buồn và khó chịu.
Trong hơi men của rượu, cô không thể kìm được nước mắt, từng giọt từng giọt cứ thể tuôn ra lã chã.
Lệ Đình Tuấn nhìn cô ấy khóc thảm thiết, anh cảm thấy mình đúng là một kẻ khốn nạn, anh đang trút hết mọi lỗi lầm của mình và người khác lên đầu Kiều Phương Hạ.
“Anh sai thật rồi.” Anh bế cô ngồi xuống chiếc ghế dựa bên cạnh, nhẹ nhàng an ủi, dỗ dành cổ. Anh càng dỗ, Kiều Phương Hạ càng khóc to hơn. Cô nhắm chặt mắt lại không thèm để ý đến anh.
Nhìn cô khóc đến đỏ cả mặt mũi, anh vừa thấy đau lòng vừa thấy thương có nhiều hơn. Anh cúi xuống hôn lên đôi mắt và chóp mũi ửng hồng, hôn lên đôi môi đang tấy đỏ lên vì khóc của cô.
Cả người Kiều Phương Hạ đều khó chịu, cũng không đủ sức đẩy Lệ Đình Tuấn ra.
Vừa hôn xong, vạt áo Lệ Đình Tuấn cũng đã nới lỏng, cúc quần cũng đã cởi, xoay người đặt cô nằm trên ghế da, đè cô dưới người mình.
Kiều Phương Hạ để mặc anh chạm vào mình, không lên tiếng.
Mãi đến khi Lệ Đình Tuấn khó kìm lòng nổi thì cô chợt mở miệng nói, giọng khàn khàn: “Dì cả của em tới.”
Động tác tay của Lệ Đình Tuấn dừng lại.
Kiều Phương Hạ cũng nhìn lại anh, hít mũi rồi nói: “Buổi chiều hôm qua tới”
Vẻ mặt Lệ Đình Tuấn trở nên khó coi đến nỗi nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra, hai người im lặng không lên tiếng nhìn nhau vài lần, Lệ Đình Tuấn vẫn hơi không cam tâm, sờ phía dưới.
Quả nhiên, phía dưới căng phồng.
Lệ Đình Tuấn nghi ngờ Kiều Phương Hạ cố ý, cố ý vào lúc mấu chốt mới nói cho anh.
Kiều Phương Hạ đẩy anh ra nói: “Em muốn tắm rửa rồi ngủ.”
Lúc xoay người đi đến phòng tắm, cô không kìm được lén nhếch môi.
Cô cố ý để đến lúc Lệ Đình Tuấn không nhịn được rồi mới ép anh nhận thua.
Lệ Đình Tuấn ngồi trên ghế, cắn răng im lặng không nói lời nào nhìn Kiều Phương Hạ đi vào tắm rửa.
Mãi đến khi Kiều Phương Hạ tắm xong đi ra, dục vọng vừa rồi của anh mới giảm được chút.
Kiều Phương Hạ quấn khăn tắm đi qua trước mặt anh, Lệ Đình Tuấn duỗi tay giữ chặt lấy tay cô, thấp giọng nói: “Học hư từ lúc nào vậy?”
“Vừa rồi em quên mất” Kiều Phương Hạ nói dối không chớp mắt mắt.
Lệ Đình Tuấn vừa nghe đã biết cô nói dối, cau mày ôm cô ngồi trên đùi mình.
“Anh Lệ khẩu vị nặng vậy sao?” Kiều Phương Hạ nhếch miệng, hỏi anh.
Lệ Đình Tuấn thuận tay võ mông cô.
“Sau này có chuyện gì thì liên lạc với Vô Nhật Huy, không cho phép gọi điện thoại cho bất kì người nào khác.” Anh dừng một chút, hạ giọng nói với cô.
“Ờ, biết rồi” Kiều Phương Hạ không cam tâm tình nguyện trả lời.