Kiều Phương Hạ nhìn hai anh em đang cãi nhau mấy lần thì đầu của cô càng đau hơn.
Đường Minh Kỳ cúi đầu nhìn hộp giữ ấm, anh ta nhịn không được mà nhíu mày: “Đường Nguyên Khiết Đan, em giải thích rõ ràng cho anh, sao canh hôm nay lại ngon như vậy? Em mua à?”
“Thế nào, anh xem thường em như vậy à?” Đường Nguyên Khiết Đan không phục nên hỏi ngược lại.
Kiều Phương Hạ cũng hiểu tại sao Đường Minh Kỳ lại xem thường Đường Nguyên Khiết Đan như vậy, dù sao cô ấy chỉ vừa hầm canh hơn một tiếng trước.
An Dương yên lặng chơi game trên điện thoại của Mặc Hàn Bảo, sau khi chơi xong một ván thì nghe thấy mùi hương ở trong phòng, cô ta dùng tay nhẹ nhàng nằm lấy góc áo của anh ta: “Thầy, con đói bụng.”
Kiều Phương Hạ yên lặng một chút, cô đứng dậy và chìa tay về phía An Dương, cô nói: “Để mẹ dẫn con đi ra ngoài ăn.”
“Không” An Dương lạnh lùng lắc đầu.
Bởi vì An Dương từ chối nên phòng bệnh trở nên yên tĩnh.
Đường Nguyên Khiết Đan cũng không biết cô bé này là ai, đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy cô ta, trước đây cô ấy cũng chưa từng nghe Đường Minh Kỳ và Kiều Phương Hạ nhắc tới.
“Đứa bé đã đói bụng rồi, bằng không, tôi sẽ đưa bữa trưa của Đường Minh Kỳ cho cô bé?” Đường Nguyên Khiết Đan xấu hổ giúp mọi người giải vây.
Đường Minh Kỳ nhíu mày và liếc nhìn Đường Nguyên Khiết Đan.
Kiều Phương Hạ không mở miệng, cô chỉ bình tĩnh nhìn An Dương giận dỗi quay lưng với cô, trong lòng cô càng thêm khó chịu.
Kiều Phương Hạ không rõ rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra trong mấy ngày King ở thành phố Hạ Du, còn có việc An Dương không muốn để ý đến cô, chuyện này cũng đủ nói lên sự nghiêm trọng của vấn đề.
Cô cũng đoán được, người sử dụng cái tên Chu Tước vào ngày hôm qua là An Dương.
Từ nhỏ, chỉ số thông minh của An Dương đã hơn người, nếu cô muốn dạy cho An Dương cái gì đó thì chỉ cần dạy một lần, sau đó An Dương sẽ biết tự thao tác.
Hơn nữa người có thể mô phỏng theo thao tác của cô ở trên thế giới này chỉ có ba người: Cố nhân hạng cũ, King, còn có An Dương.
Cô đã sớm đoán được.
Mấy năm qua, cô và King chưa bao giờ cãi nhau hay tranh chấp ở trước mặt An Dương, bởi vì hai người họ biết chuyện đó sẽ ảnh hưởng xấu đến đứa bé.
Thế nhưng ba tháng nay, cô sợ rằng An Dương đã biết rõ cô và King cãi nhau.
Cô không trách đưa bé đã làm sai, đó là do bản thân cô đã không xử lý mối quan hệ một cách đúng đản, cô sẽ dọn dẹp mớ lộn xộn ở bên phía Lệ Đình Tuấn “Ngoan”’ Kiều Phương Hạ yên lặng một chút, sau đó cô hơi cúi người, kéo cánh tay nhỏ bé của An Dương lại, dụ dỗ một cách dịu dàng: “Chúng ta nói chuyện riêng một chút, có được hay không?”
An Dương ngước mắt nhìn Kiều Phương Hạ, viền mắt có chút phiếm hồng.
Tối hôm qua cô ta quỳ suốt một đêm, cô ta chưa bao giờ cảm thấy tủi thân như thế, cô ta biết Mặc Hàn Bảo phạt cô ta là vì quy tắc của Mặc Hàn Bảo, cô ta cũng không trách Mặc Hàn Bảo “lòng dạ ác độc”, nhưng cô ta không có làm gì sai cả.
Nhưng khi nhìn thấy Kiều Phương Hạ thì cô ta lại cảm thấy tủi thân.
Kiều Phương Hạ thấy dáng vẻ lã chã chực khóc của cô ta thì âu yếm vươn tay bế cô ta lên.
An Dương chính là cục cưng trong lòng của cô, không ai có thể quan trọng hơn cô ta, bao gồm cả Lệ Đình Tuấn.
Kiều Phương Hạ ôm cô ta đi ra phòng bệnh, khi đi đến một góc.
không người thì ngồi xuống, cô nhẹ nhàng nói với An Dương: “Mẹ muốn nói cho con biết, con là người quan trọng nhất đối với mẹ, không ai có thể quan trọng hơn con. Con cho rằng mẹ chỉ nói suông thôi sao?”
“Con giận mẹ cũng được, con không để ý tới mẹ cũng được, nhưng con không được quên, người mà Kiều Phương Hạ yêu thương nhất là An Dương. Bởi vì chúng ta là máu mủ ruột thịt, hai người chúng ta mới là người một nhà, con đã rõ chưa?”