An Dương giả vờ không nghe thấy câu hỏi của Kiều Phương Hạ, cô †a nép vào trong lòng của Mặc Hàn Bảo giống như một con đà điểu nhỏ và không rên một tiếng.
“Cô không biết An Dương là vì cô nên mới ở lại thành phố Hạ Du sao?” Mặc Hàn Bảo duỗi tay và nhẹ nhàng xoa đầu của An Dương, anh ta bình tĩnh hỏi ngược lại Kiều Phương Hạ.
Kiều Phương Hạ nhịn không được mà nhíu mày, đến tận bây giờ cô mới biết được King đã tới thành phố Hạ Du.
“Anh ta đưa cả An Dương và giấy nhận nuôi lúc trước cho tôi, một mình anh ta trở về nước Nguyệt Chỉ.’ Mặc Hàn Bảo tiếp tục nói với cô.
Trong nháy mắt, Kiều Phương Hạ đã hiểu.
Đêm đó, khi King gọi điện thoại cho cô thì nhất định là có người nào đó đứng cách phòng bệnh không xa.
Kiều Phương Hạ rốt cuộc cũng hiểu rõ vì sao Lệ Đình Tuấn lại nhận định sự kiện ám sát trong đêm đó là do King làm, bởi vì Lệ Đình Tuấn biết King đã tới thành phố Hạ Du.
Mọi người đều biết, chỉ có một mình cô chẳng hay biết gì Khi hai người đàn ông so tài với nhau trong sáng ngoài tối thì cô lại không biết gì cả.
Thảo nào Lệ Đình Tuấn phải khóa điện thoại di động của cô, không cho cô sử dụng bất kỳ thiết bị điện tử nào, thậm chí anh còn dặn dò vệ sĩ canh gác ở trước cửa phòng bệnh của cô suốt cả ngày.
“Khi tôi xảy ra chuyện thì King có ở nhà hay không?” Cô thấp giọng hỏi Mặc Hàn Bảo.
“Hôm đó là ngày sinh nhật của cô, cô cảm thấy thế nào?” Mặc Hàn Bảo hỏi ngược lại cô.
Cái gì Kiều Phương Hạ cũng hiểu.
“Còn có, cô cho rằng King không biết chuyện viên kim cương Golconda được đấu giá vào lúc nào hay sao?” Mặc Hàn Bảo thấy cô không lên tiếng thì tiếp tục nói: “Anh ta biết cô thích, cho nên dặn tôi phải mua được viên kim cương đó bằng bất cứ giá nào, anh ta sẽ tới trả tiềt “Cô sợ rằng không biết, cô vì người đàn ông tên Lệ Đình Tuấn kia mà đã làm tổn thương trái tim của anh ta không biết bao nhiêu lần.”
Kiều Phương Hạ thật sự không biết, Cố Dương Hàn không nói gì.
Cô cho rằng vào buổi đấu giá ngày hôm đó, Mặc Hàn Bảo cố ý hơn thua với Lệ Đình Tuấn, là cố ý chỉnh Lệ Đình Tuấn.
Ai biết đó là do Cố Dương Hàn bảo anh ta làm vậy.
“Cô cũng đừng trách anh ta chiến tranh lạnh và ép buộc cô, anh ta làm như vậy cũng vì muốn tốt cho cô.” Mặc Hàn Bảo và cô nhìn nhau vài lần, sau đó anh ta thấp giọng nói.
“Tính cách của anh ta vốn lạnh lùng, nhưng đối với cô lại rất khác biệt, tất cả sự dịu dàng của anh ta đều dành cho cô và An Dương. Nếu đối thành người khác, cô xem anh ta có thể nhường nhịn hay không?”
Trong chốc lát, Đường Nguyên Khiết Đan đã mang canh tới.
Cô ấy đẩy cửa tiến vào thì nhìn thấy có người lạ đang ở trong phòng bệnh, bầu không khí giữa mọi người có chút kỳ quái, cô ấy cẩn thận hỏi Kiều Phương Hạ một câu: “Các người quen nhau à? Giới thiệu một chút đi?”
“Đường Nguyên Khiết Đan, em muốn để cho anh chết đói phải không?” Kiều Phương Hạ không nói chuyện, còn Đường Minh Kỳ thì đen mặt và rống giận cô ấy.
“Em cũng không còn cách nào khác?” Đường Nguyên Khiết Đan nhíu mày và trả lời: “Anh thử hầm một nồi canh cho em xem? Nếu như: anh có bản lĩnh thì đừng nhờ em chăm sóc cho anh!”
“Nếu như những người khác có thời gian thì anh cũng không để cho em cay độc với anh như thế” Đường Minh Kỳ cười lạnh và trả l: “Anh chờ xem!” Đường Nguyên Khiết Đan hung hăng vứt hộp giữ ấm sang một bên: “Em đã bỏ thuốc xổ vào trong món canh của tối hôm nay!”
“Anh không có bảo em nấu canh? Không phải anh đã kêu em đi mua hay sao?” Đường Minh Kỳ hỏi ngược lại.
“Mẹ kêu em nấu thì em cũng không còn cách nào khác! Ai lại yêu thích một cậu ấm như anh chứ! Sao anh lại không nhờ những người phụ nữ kia hầu hạ anh? Bình thường đám người đó thích õng ẹo quấn quýt lấy anh, khi anh ngã bệnh thì chẳng thấy bóng dáng của ai cả!”
Đường Nguyên Khiết Đan tức giận đến mức đau đầu.