Kiều Phương Hạ thay quần áo xong xuôi, cô bỗng nhiên nhớ đến vấn đề vô cùng nghiêm trọng. Phó Thành Đô đã từng gặp cô hai lần. Nói đúng hơn, đối phương gặp qua Thanh Vân hai lần.
Tuy rằng mỗi lần đụng mặt cô đều mặc quần áo trung tính không phân nam nữ, khẩu trang bịt kín mặt, ngoài ra còn sử dụng cả máy biến âm nhưng rất khó bảo đảm chuyên Phó Thành Đô sẽ không nhận ra cô. Kiều Phương Hạ xoay người hỏi Lê Đình Tuấn.
“Phó Thành Đô tự mình đưa Triệu Hoàng Mai đến đây?”
“Ừm.”
Anh thoảng nhìn cô, khẽ gật đầu, đáy mắt lóe lên vẻ nghi hoặc. Tại sao bỗng nhiên cô lại quan tâm đến Phó Thành Đô như vậy?
“Hôm qua tôi nghe mợ anh nói bọn họ sau khi đính hôn chỉ gặp nhau vỏn vẹn vài lần, dường như cảm tình chỉ ở mức xã giao mà thôi. Cho nên tôi mới cảm thấy quái lạ, tại sao Phó Thành Đô lại chủ động đón đưa.”
Kiều Phương Hạ khựng lại đôi chút, chậm rãi giải thích. Tuy nhiên tính cách cô từ trước đến nay không phải là loại thích hóng chuyện. Lê Đình Tuấn cho dù nghĩ thế vẫn nhàn nhạt trả lời.
“Cho dù không thích thì cũng là vợ chưa cưới. Hoàng Mai bị thương, nếu cậu ta không nghĩ biện pháp thu xếp cục diện ổn định thì hai nhà làm sao nhìn mặt nhau được nữa?”
“Nói cũng đúng”
Kiều Phương Hạ tỏ vẻ thông suốt mọi thứ, ồ lên một tiếng. Mà trong đầu cô bấy giờ chỉ tồn tại suy nghĩ, thôi xong đời, Phó Thành Đô sẽ đến đây.
Cô xoay người nhìn mình trong gương, cố gắng nhớ lại gần đây mình gặp qua Phó Thành Đô đã mặc thứ gì. Hình như là áo sơ mi màu đen cùng quần bỏ ống rộng. Lúc đó cô còn đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang bít bùng. Mà hiện tại chiếc váy cô đang mặc có vẻ xòe quá, không được.
Cô suy nghĩ vài giây, thay một chiếc váy khác, cố tình để lộ ra đường cong thân thể. Sau đó chọn trang sức tinh xảo trang nhã một chút. Thời điểm Lê Đình Tuấn xuống lầu, trông thấy Kiều Phương Hạ không chỉ thay váy mà còn trang điểm kĩ càng bèn cau mày.
Đón Phó Thành Đô và Triều Mai Hoàng thôi mà, có cần chuẩn bị chỉn chu đến mức này không? Lúc trong đoàn anh cũng chẳng thấy cô trang điểm đậm như thế? Sắc mặt Lê Đình Tuấn lộ vẻ không vui, anh không muốn Kiều Phương Hạ ở trước mặt người đàn ông khác xinh đẹp quá mức, cho dù đối phương là anh em thân thiết với anh đi chăng nữa.
“Đổi vảy đi, cái nào mà dài qua đầu gối ấy. Còn nữa, trang điểm nhạt một chút.”
“Tôi cảm thấy đối phương thuộc dạng danh gia vọng tộc, chúng ta cũng nên tiếp đón cho phải phép chứ? Nếu không Triều Mai Hoàng sẽ cảm thấy người nhà Phó Thành Đô thái độ đặc biệt qua loa thì thế nào?”
Kiều Phương Hạ im lặng vài giây mới chậm rãi phản bác. Nói xong, cô mới nhận ra có chỗ không phải. Bản thân chưa gả cho Lệ Đình Tuấn mà đã tự xưng là người nhà Phó Thành Đô. Nhớ đến đây, gò má cô bất giác đỏ bừng. Tâm tình Lê Đình Tuấn bấy giờ mới hòa hoãn đôi chút, thấp giọng lên tiếng.
“Lại đây.”
Kiều Phương Hạ hiện tại chỉ muốn tát vào mặt mình cho tỉnh. Nhưng lời đã nói ra khỏi miệng cũng như bắt nước hất đi vậy, hối hận đã muộn. Cô buồn bực đi đến trước mặt Lê Đình Tuấn, chưa kịp hé môi thì đối phương đã vươn tay kéo cô ngồi lên đùi.
“Trong lòng thật sự mong chờ? Hay em chỉ đang dỗ dành tôi thôi?”
Anh mân mê môi dưới của cô, dịu giọng hỏi. Kiều Phương Hạ cảm thấy trả lời về nào cũng không ổn, chỉ đành ngoan ngoãn ngồi yên trên đùi đối phương. Mấy ngày qua cô cố tình chiến tranh lạnh với anh, hiện tại lại bảo mình là người nhà Phó Thành Đô, lời này khiến Lê Đình Tuấn vui vẻ không thôi. ít nhất thì trong tâm tưởng cô vẫn luôn nghĩ về anh, đúng chứ?