Kiều Phương Hạ vốn dĩ không để ý nhưng lúc được xoa lên thì cô lại mơ hồ có cảm giác đau nhói. Nghĩ đến buổi tối kịch liệt hôm trước, cô thoáng rũ mắt. Lê Đình Tuấn trông thấy dáng vẻ ấm ức của cô, anh vẫn tiếp tục lăn trứng gà, chậm rãi cúi đầu hôn lên chóp mũi cô.
Kiều Phương Hạ mím môi, cô cảm thấy đối phương bắt nạt mình nhưng lại chẳng hề có một câu giải thích tử tế. Lê Đình Tuấn thấy cô im lặng, bèn vòng tay ôm lấy eo cô, dịu dàng hỏi.
“Rất đau à?”
Kiều Phương Hạ cũng chẳng đau mấy, chuyện cô bị thương vốn dĩ xảy ra như cơm bữa, mấy vết xanh tím càng là chuyện thường. Cô cắn trứng gà, thấy bên trong nát vụn liền muốn quăng vào thùng rác. Lê Đình Tuấn nhanh chóng cúi đầu ăn sạch, thấp giọng nói.
“Trứng gà luộc thế này, ngốc chết được.”
Một tay anh xoa vết thương, tay còn lại chẳng chịu an phận. Kiều Phương Hạ nghe Lê Đình Tuấn nói mình ngốc, cảm thấy tức giận, muốn đẩy anh ra.
Nhưng đối phương cố tình áp sát, khiến cô lùi lại tận vài bước, lưng tựa vào tủ lạnh. Hai người nhìn nhau chăm chăm anh cảm thấy dáng vẻ tức giận của cô khiến lòng anh ngứa ngáy quá đỗi.
Kiều Phương Hạ trên giường vô cùng ngây thơ, chân tay luống cuống. Nhưng vì vậy cho nên anh mới càng lúc càng yêu thích. So với dáng vẻ lạnh lùng ngày thường, cô thật sự rất đáng yêu.
Thuốc mà thầy Tôn cho hẳn đã tác dụng chút ít.
Tuy rằng Kiều Phương Hạ lâu lâu mới uống nhưng Lê Đình Tuấn cảm thấy so với trước đã tốt hơn nhiều. Hơn nữa hôm trước cô còn dùng nước hoa, khiến anh cảm thấy nếm qua rồi liền quen vị, lúc họp hội nghị liên tục nhớ đến cô. Công việc vừa kết thúc, Lê Đình Tuấn liền thu xếp quay về.
“Anh đi tắm trước đi.”
Kiều Phương Hạ cảm thấy không đẩy nổi đối phương liền nhíu mày nhắc nhở. Trên người anh lưu lại mùi thuốc lá cùng đủ loại mùi hương hỗn loạn từ đám đối tác.
Lệ Đình Tuấn coi như lần này cô chủ động đồng ý, bèn cúi người ôm lấy cô, nhanh chóng đi lên lầu. Kiều Phương Hạ nằm trên giường chờ đối phương, chợt thấy điện thoại Lê Đình Tuấn rung lên, trên màn hình hiện lên ba chữ Phó Thành Đô.
“Phó Thành Đô gọi cho anh này.”
Cô bỗng nhiên nhớ đến chuyện mình chặn số Phó Thành Đô, bất giác cảm thấy chột dạ, nhanh chóng đi về phía nhà tắm giao điện thoại cho Lê Đình Tuấn. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thằng anh trong tình trạng khỏe thân, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng chốc đỏ bừng, Kiều Phương Hạ luống cuống đi ra ngoài.
Lê Đình Tuấn vươn tay kéo cô, khiến cô nằm gọn trong lồng ngực mình, đôi chân giẫm lên chân anh, tránh cho cô bị lạnh. Anh nhắc máy, thấp giọng hỏi.
“Có chuyện gì?”
Kiều Phương Hạ được Lê Đình Tuấn ôm vào lòng, tai áp vào lồng ngực đối phương, cô có thể nghe rõ tiếng tim đập từng hồi trầm ổn. Cô mơ hồ nghe thấy thanh âm Phó Thành Đô truyền qua điện thoại.
“Mẹ của tôi vẫn chưa bắt máy, anh đợi một chút, tôi sẽ nói lại với bà ấy.”
“Tôi biết rồi.”
“Phó Thành Đô xảy ra chuyện gì à?”
“Triệu Mai Hoàng, vợ Phó Thành Đô đến đây. Mấy ngày trước không may gặp khủng bố tập kích tại Đại Sứ Quán. Cậu ta huy động lực lượng quân đội giải thoát đối phương, sau đó đem người đến đây”
Lê Đình Tuấn giải thích ngắn gọn. Kiều Phương Hạ biết nhà họ Triệu và nhà họ Phó xem như môn đăng hộ đổi, hơn nữa nhà họ Hưởng còn có hai cô con gái. Cô con gái lớn thông minh giỏi giang, nộp hồ sơ công tác vào hậu tuyến quân đội. Hai người quay sang nhìn nhau, Lê Đình Tuấn nhắc nhở.”Ba mươi phút nữa, Triệu Mai Hoàng đến.
Quả thật không đúng lúc chút nào.